Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 790
Tôn Hữu Ưng vẫn lạc, mấy tên đệ của hắn đang bị thương cũng đi theo xuống Hoàng Tuyền.
Vân Phi Dương còn thu hết không gian giới chỉ của bọn hắn.
Kiểm kê một hồi, thu được một trăm khỏa tinh hạch, vạn khỏa linh thạch.
Làm Vân Phi Dương động tâm nhất là Điệp Lãng Đao Pháp của Tôn Hữu Ưng.
Tên này hiện tại rất thiếu vũ kỹ, Huyền Giai cao phẩm đao pháp càng có giá trị hơn vạn khỏa linh thạch.
Huống hồ.
Còn có một thanh đao!
“Xoát!”
Vân Phi Dương cầm cây đao lên, tiện tay phất phất, nói.
– Bàn về phẩm giai, khẳng định mạnh hơn Hàn Thiên Kiếm.
Nói nhảm.
Đây chính là Hoàng giai cao phẩm vũ khí.
Tuy Hàn Thiên Kiếm có kiếm hồn, có nắp quan tài thần bí làm tài liệu, nhưng pha tạp Hàn Thiết của Phàm Giới, chỉ vừa bước vào Hoàng giai sơ phẩm.
– Về sau dùng đao.
Vân Phi Dương nói.
– Hàn Thiên Kiếm đưa lại cho Chỉ Khê dùng.
Tên này còn không biết xấu hổ mà nói thế.
Trong mảnh đất thí luyện giao Hàn Thiên Kiếm cho Lâm Chỉ Khê, sau đó mượn rồi một mực không trả lại.
– Các ngươi không sao chứ?
Vân Phi Dương nhìn qua hỏi bọn người Trương Lực Duẫn.
– Không có…không có việc gì.
Bọn họ đã đứng lên được, nhưng biểu hiện trên mặt của năm người rất nghiêm túc.
– Vân thiếu hiệp!
Trương Lực Duẫn nhìn thi thể Tôn Hữu Ưng một chút, nói.
– Sư tôn tên này chính là cường giả Hóa Thần đại viên mãn, ngươi chọc ra phiền toái rồi.
– Hóa Thần đại viên mãn?
Vân Phi Dương từ một đạo lưu quang bay ra từ thân thể Tôn Hữu Ưng đã đoán ra, hẳn đang truyền âm cho người nào đó.
Không nghĩ tới gia hỏa này lại có sư tôn mạnh như thế làm hậu trường.
Trương Lực Duẫn ngưng trọng nói.
– Hắn sư tôn lấy Đao Thần chứng đạo.
– Đao Thần?
Vân Phi Dương càng ngoài ý muốn.
Đao Thần, Kiếm Thần.
Lấy hai cảnh giới này chứng đạo, khi đột phá đến Hư Không cảnh thì thực lực sẽ mạnh hơn Vũ Thần chứng đạo.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương cũng không yếu.
Hắn lấy Kiếm Thần, Vũ Thần, và Ma tu chứng đạo, bước vào Phá Toái cảnh.
Nhưng.
Hiện tại vẫn là một mầm non đang dần trưởng thành.
Đừng nói Đao Thần chứng đạo Hóa Thần đại viên mãn, coi như Phá Toái đại viên mãn, hắn có thể giải quyết hay không cũng là vấn đề.
Ba canh giờ sau.
Vân Phi Dương mang theo năm người Trương Lực Duẫn bị thương đi vào một sơn động.
– Các ngươi không có Liệu Thương Đan?
– Không có.
Trương Lực Duẫn đắng chát lắc đầu.
Đan dược của Đan Tông rất đắt, bọn họ chỉ chuẩn bị một khỏa, cho nên bây giờ bị thương, chỉ có chậm rãi điều dưỡng.
– Cho nè.
Vân Phi Dương quăng ra một bình đan dược, nói.
– Thử một chút xem.
Những đan dược này do Liễu Nhu luyện chế dưới Phàm Giới, còn về hiệu quả chữa thương như thế nào thì không biết.
Bọn người Trương Lực Duẫn lấy đan dược ra, một người ăn vào một khỏa, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hiệu quả của đan dược tuy không bằng Đan Tông, nhưng còn ưu tú hơn đám đang bán trên thị trường nhiều.
– Vân thiếu hiệp.
Trương Lực Duẫn kinh ngạc hỏi.
– Ngươi biết luyện đan?
– Ừm a.
Vân Phi Dương vô liêm sỉ đáp.
Trong ánh mắt Trương Lực Duẫn lóe ra bội phục, nói.
– Hiệu quả của đan dược Vân thiếu hiệp luyện còn mạnh hơn thuốc chữa thương trên thị trường, tạo nghệ đan thuật thật phi phàm a.
– Bình thường, bình thường.
Vân Phi Dương cười nói.
Tâm lý còn thầm nghĩ.
– Xem ra, người Tiểu Thần Giới cũng ăn được đan thuật của Liễu sư tỷ, nên cân nhắc thời điểm mở Đan Phường đoạt mối làm ăn với Đan Tông rồi.
Trương Lực Duẫn không nói nữa, tĩnh tâm điều tức.
Hắn và các huynh đệ đang nghi vấn đầy mình, tỉ như đối phương làm thế nào sống sót, lại làm thế nào hàng phục Bích Ngọc Thiềm Thừ.
– Há, đúng rồi.
Vân Phi Dương nói.
– Linh thạch trong sơn động đã bị ta khai thác xong, các ngươi không cần đi nữa.
Bọn người Trương Lực Duẫn ngạc nhiên.
Sau khi hắn bị nuốt, dù cùng ngày đó hàng phục Bích Ngọc Thiềm Thừ nhưng mới qua hơn một tháng thôi, nhanh như vậy đã khai thác xong?
Hay trong mỏ quặng thiên nhiên chỉ có mấy trăm hay mấy ngàn khỏa linh thạch?
– Các ngươi chạy, ta đào được linh thạch cũng không chia cho các ngươi đâu.
Vân Phi Dương nói tiếp.
Năm người hổ thẹn cúi đầu xuống.
– Vân thiếu hiệp, thực xin lỗi, lúc ấy chúng ta cho rằng ngươi…
Trương Lực Duẫn khổ sở nói.
– Cho nên mới chạy.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cũng không thèm để ý.
Mình và bọn hắn không quen, không có giao tình, gặp nguy hiểm chạy trốn cũng là việc thường tình.
“Xoát.”
Vân Phi Dương đứng lên, lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi nói.
– Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại.
Nói xong muốn rời khỏi.
Đại mộ đã tìm được cũng thu hoạch được không ít đồ tốt, nên trở về Cuồng Nhân Cốc chậm rãi tiêu hóa rồi.
– Chậm!
Nhưng vào lúc này, Trương Lực Duẫn hô.
– Còn có việc?
Vân Phi Dương quay người.
“Phù phù.”
Trương Lực Duẫn quỳ trên mặt đất, ngưng trọng nói.
– Vân thiếu hiệp cứu năm người huynh đệ ta hai lần, chúng không biết làm gì để báo đáp đại ân đại đức như thế, nguyện thề sống chết đi theo, ra sức trâu ngựa!
“Ách?”
Vân Phi Dương giật mình.
Hắn cười nói.
– Theo ta lăn lộn sẽ gặp nguy hiểm.
Trương Lực Duẫn chân thành nói.
– Nếu không có Vân thiếu hiệp hai lần xuất thủ cứu giúp, chúng ta đã chết hai lần còn sợ gì nguy hiểm?
Vân Phi Dương nói.
– Tốt.
Năm cường giả Luyện Tâm Kỳ muốn theo mình lăn lộn, không thu thì không có đạo lý a.
Huống hồ.
Tại Tiểu Thần Giới, một cá nhân đơn đả độc đấu sẽ có nguy hiểm, nếu có nhiều trợ thủ, đánh hội đồng sẽ không lỗ.
Đây là hắn nghĩ.
Mấy người Trương Lực Duẫn cũng có suy nghĩ của mình.
Một là xuất phát từ cảm ân, cam tâm tình nguyện đầu nhập vào Vân Phi Dương, thứ hai là thấy Phàm Giới thiên tài trước mặt quá kinh diễm, cùng hắn lăn lộn là lựa chọn sáng suốt!
Năm người Trương Lực Duẫn lúc này bái lạy, đồng thanh nói.
– Từ hôm nay trở đi, năm huynh đệ ta làm thiên lôi sai đâu đánh đó cho Vân thiếu hiệp, dù lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ!
Vân Phi Dương nói.
– Đừng gọi ta Vân thiếu hiệp.
– Ân nhân?
– Tầm thường.
– Chủ nhân?
– Không có ý tưởng mới.
” “
Trương Lực Duẫn hỏi.
– Chúng ta nên gọi ngài như thế nào?
Vân Phi Dương đáp.
– Thì kêu công tử đi.
Năm người sụp đổ, xưng công tử không phải cũng rất tầm thường, rất không có ý tưởng mới à.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương nói.
– Theo ta về Cuồng Nhân Cốc.
– Vâng.
Năm người cung kính đáp.
– Công tử.
Vân Phi Dương mang theo bọn người Trương Lực Duẫn trở về Cuồng Nhân Cốc, mà khi hắn rời đi hai ngày, một lão giả xuất hiện tại hiện trường Tôn Hữu Ưng bị giết.
Sau lưng người này cõng một thanh đại đao, ánh mắt hiện ra sát cơ khiến người ta không rét mà run, đồng thời, quanh thân bao phủ khí tức cẩn trọng.
Hắn gọi Đạo Mạo Nhiên.
Một tên tán tu của Tiểu Thần Giới, thực lực đã đạt tới Hóa Thần đại viên mãn, sư tôn Tôn Hữu Ưng.
Đạo Mạo Nhiên thấy vết máu xung quanh và dấu vết Điệp Lãng đao pháp lưu lại, nói.
– Nơi này hẳn là địa phương đồ nhi ta ngộ hại.
Hắn nhắm mắt lại, mũi nhẹ nhàng ngửi, mở mắt ra, cười lạnh nói.
– Đại Mạc Đao đang di động, khẳng định là bị Vân Phi Dương lấy đi.
Đại đao của Tôn Hữu Ưng tên là Đại Mạc Đao, do Đạo Mạo Nhiên tự tay chế tạo, bên trong có một tia nguyên niệm còn sót lại.
“Hừ.”
Hắn lạnh lùng nói.
– Tiểu tử, ngươi trốn không thoát!
“Xoát!”
Đạo Mạo Nhiên lăng không bay lên, cực tốc tiến về hướng Vân Phi Dương đang rời đi.