Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 789
– Chúng ta lập tức sẽ chết?
Tôn Hữu Ưng cười lạnh không thôi.
– Tiểu tử.
Hắn thản nhiên nói:
– Thân thể ngươi rất mạnh, ta khó thương tổn ngươi, nhưng muốn giết chúng ta, có phải ngươi quá ảo tưởng về mình?
Phòng ngự mạnh đạt tới Thánh Thể thì như thế nào?
Không có lực chiến đấu cường đại, chỉ là bia ngắm để bị đánh!
– Ta từ trước tới giờ đều không mạnh miệng.
Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở tay, chỉ thấy Bích Ngọc Thiềm Thừ kiểu mini nhảy ra từ trong lòng bàn tay hắn.
“Ách?”
Bọn người Tôn Hữu Ưng mờ mịt.
Tự dưng lấy ra một con cóc nhỏ là có ý gì? Chẳng lẽ, hắn cho rằng có thể dựa vào đồ chơi này giết mình?
Buồn cười!
Nhìn Bích Ngọc Thiềm Thừ, Trương Lực Duẫn lẩm bẩm:
– Bộ dáng của con cóc rất giống với Bích Ngọc Thiềm Thừ trong sơn động.
– Đúng vậy.
Bốn huynh đệ của hắn cũng thấy thế.
Đương nhiên.
Bọn họ sẽ không nghĩ tới đây chính là Bích Ngọc Thiềm Thừ đang thu nhỏ hình thái, thu liễm khí thế, nhìn qua như vật vô hại.
– Bích Thạch.
Vân Phi Dương vỗ vỗ đầu Bích Ngọc Thiềm Thừ, nói:
– Những người này giao cho ngươi.
“Oa!”
Bích Ngọc Thiềm Thừ nhảy lên, phóng tới đám thợ săn Ngốc Ưng Đoàn.
– Ngọa tào.
Tôn Hữu Ưng sụp đổ nói:
– Thật ra lênh cho con cóc ghẻ tý ty này tới giết mình.
Cóc ghẻ tý ty?
Bích Ngọc Thiềm Thừ nghe vậy, tròng mắt trừng lớn, lửa giận phun ra.
– Phốc haha!
– Cười chết mất!
Đám thợ săn Ngốc Ưng Đoàn cười ha hả.
Một con cóc không lớn cỡ bàn tay vậy mà hung thần ác sát giết tới, muốn làm người ta cười chết hay sao!
Nhóm người Trương Lực Duẫn bất đắc dĩ lắc đầu.
Đại ca của ta.
Con cóc này của ngươi tuy cực giống Bích Ngọc Thiềm Thừ, nhưng cũng không phải Tinh Thú, sao có thể lấy ra làm tay chân.
Có thể nói.
Thời khắc Bích Ngọc Thiềm Thừ mini đánh tới, mọi người hoặc bị chọc cười hoặc bất đắc dĩ.
Tôn Hữu Ưng thì tức đỏ cả mặt.
Hắn cho rằng tiểu tử này gọi ra con cóc nhỏ này là đang cố ý đùa giỡn mình!
Con bà ngươi.
Lão tử chẳng cần biết ngươi là ai, dám đùa bỡn ta, ta nhất định phải cho ngươi trả giá đắt.
“Xoát!”
Tôn Hữu Ưng giơ đại đao, tùy ý vung lên bổ về phía con cóc đang nhảy tới.
“Ba!”
Bích Ngọc Thiềm Thừ hé miệng, cắn chặt lưỡi đao.
Tôn Hữu Ưng khẽ giật mình.
Mình tùy ý vung đao cũng phải có mấy chục trọng thuần nguyên lực, vậy mà không thể chặt con cóc thành hai nửa.
– Cút ngay cho ta!
Hắn giơ đao lên, hung hăng vung vẩy, nhưng Bích Ngọc Thiềm Thừ cắn mặt đao rất chặt, không có thoát ly.
– Mẹ nó.
Tôn Hữu Ưng nhất thời giận dữ.
Hắn giơ đại đao lên, hung hăng bổ về phía hòn đá, có tính toán một đao cắt đứt con cóc.
“Oanh!”
Đại đao đánh nát hòn đá.
Tôn Hữu Ưng cười lạnh một tiếng, nhưng khi giơ đao lên thì vẫn thấy con cóc còn đang cắn lưỡi đao.
– Cái này. . .
Hắn nhất thời ngây người.
Bọn người Trương Lực Duẫn cũng hết hồn.
Một con cóc con bị chặt như thế vẫn bình yên vô sự, phòng ngự quá mạnh rồi!
Nhưng vào lúc này.
Vân Phi Dương ngáp, nói:
– Bích Thạch, ta nhìn trúng cây đao này, đừng có phá hư.
Tôn Hữu Ưng nghe vậy, kém chút ngã quỵ.
Mẹ mày.
Đao của lão tử là Hoàng giai cao phẩm, chính là binh khí sư tôn đã từng đeo, chỉ bằng một con cóc mà có thể hư hao?
Độ tức giận của hắn đã lên đỉnh điểm!
Mà để hắn càng sụp đổ là.
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
– Thời gian không còn nhiều, đừng đùa nữa, nhanh giải quyết bọn hắn.
“Oa!”
Bích Ngọc Thiềm Thừ thả ra miệng, bỗng nhiên nhảy dựng lên, chân trước vỗ tới Tôn Hữu Ưng.
– Mẹ bà!
Tôn Hữu Ưng phẫn nộ giơ chưởng, tựa như đập con ruồi hung hăng vung qua.
Nhưng lúc này, hắn cảm giác trước mắt tối sầm, phảng phất như thái dương bị mây đen che khuất, đại địa mất đi hào quang.
Không phải mây đen.
Cóc ghẻ đang bay tới đột nhiên hóa cao mười trượng, chân trước vung đến giống như một cây cổ thụ tráng kiện!
Tận mắt nhìn thấy con cóc nho nhỏ hóa thành quái vật khổng lồ, tròng mắt Tôn Hữu Ưng xém chút từ trong hốc mắt trừng rớt ra ngoài.
Thời khắc đó.
Hắn trở thành một con ruồi nhỏ yếu trước mặt Bích Ngọc Thiềm Thừ.
Đám thợ săn sau lưng bị dọa hai chân run rẩy, hồn phi phách tán.
Mấy người Trương Lực Duẫn cũng trợn tròn.
Bọn họ run rẩy bờ môi, hoảng sợ nói:
– Bích… Bích… Bích Ngọc Thiềm Thừ!
“Vù vù!”
Chân trước tráng kiện mạnh mẽ mang theo vạn trọng thuần nguyên lực hung hăng đập Tôn Hữu Ưng đang kinh hãi quá độ xuống mặt đất.
“Ầm ầm!”
Mặt đất rung chuyển, cây cối sụp đổ.
“Oa!”
Bích Ngọc Thiềm Thừ quát to một tiếng, chợt nhảy lên, đè xuống bảy tên thợ săn khác.
– Má ơi!
– Nhanh… Chạy mau!
Bảy tên thợ săn không để ý tới lão đại mình chết hay sống, nhao nhao chạy trối chết, làm thợ săn, bọn họ đã ý thức được, con cóc này là một đầu Tinh Thú!
Không chạy, chỉ có chết!
“Ầm ầm!”
Năm tên thợ săn chạy chậm bị thân thể to lớn đè trên mặt đất.
“Hô!”
Bích Ngọc Thiềm Thừ mở miệng rộng hít một hơi. Hai tên thợ săn đào thoát được bị hút vào trong miệng thành thức ăn cho con cóc.
Ngốc Ưng Đoàn hung danh hiển hách trong khoảng thời gian ngắn bị Bích Ngọc Thiềm Thừ hủy diệt.
Đoàn trưởng Tôn Hữu Ưng bị một chưởng vỗ trọng thương, bảy tên thủ hạ khác, ba chết bốn bị thương!
Nói thật.
Đám Ngốc Ưng Đoàn rất oan.
Dưới tình huống bình thường, tám tên thợ săn Luyện Tâm Kỳ kinh nghiệm lão luyện, đối mặt với Tinh Thú cấp một, mặc dù không địch lại cũng không thể tổn thất nặng nề.
Nhưng.
Người nào sẽ nghĩ tới một con cóc không đáng chú ý vậy lại đột nhiên biến lớn!
Thói quen.
Thói quen của Vân Phi Dương!
Lão tử muốn để các ngươi xem thường khế ước thú của ta, sau đó trong thời khắc mấu chốt tung ra một kích trí mệnh cho các ngươi.
Tinh Thú không đáng sợ.
Chỉ sợ tên chủ nhân hư hỏng của nó!
“Uy.”
Vân Phi Dương ngồi xổm trước mặt Tôn Hữu Ưng đang trọng thương, cười nói:
– Khế ước thú của ta lợi hại không?
Khế ước thú của hắn?
Bọn người Trương Lực Duẫn mộng.
Đến cùng đã phát sinh chuyện gì, tên này lại có thể hàng phục một đầu Tinh Thú làm khế ước thú!
– Ngươi… Ngươi đến cùng là ai?
Tôn Hữu Ưng chịu đựng đau nhức, yếu ớt hỏi.
Nắm giữ Thánh Thể, thao túng Tinh Thú có thể so với Hư Không cảnh, người này tuyệt đối có lai lịch lớn, mình hôm nay xem như đá trúng thiết bản!
Vân Phi Dương nói:
– Trước khi chết thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay, nói:
– Nhớ kỹ, ta gọi Vân Phi Dương.
“Xoát!”
Một chưởng vỗ lên đỉnh đầu Tôn Hữu Ưng, mà hắn trước khi chết cũng rốt cuộc minh bạch, nguyên lai mình chết tay trong tên thiên tài đến từ hạ đẳng vị diện.
Tên Vân Phi Dương,
Tôn Hữu Ưng từng nghe nói qua nhưng chưa thấy qua, bởi vì lúc Long Môn khảo nghiệm, hắn vẫn còn đang chém giết hung thú.
Vì cái gì!!
Phàm nhân mới đi vào Tiểu Thần Giới hai năm lại mạnh mẽ như thế, còn nắm giữ khế ước thú có thể so với cường giả Hư Không cảnh!
– Sư… Sư tôn!
Thời khắc tư duy Tôn Hữu Ưng phai mờ, không cam lòng quát ầm lên:
– Hắn gọi Vân Phi Dương… Nhất định phải… báo thù cho đồ nhi!
“Hưu!”
Một đạo lưu quang yếu ớt từ trong thức hải hắn xông ra hướng về bầu trời rộng lớn.
– Ừm.
Vân Phi Dương phát giác được đạo lưu quang yếu ớt kia, cau mày nói:
– Tử vong truyền âm!?
Bên ngoài mấy vạn dặm.
Trong mật thất phong bế, một đạo nguyên niệm chạy vào trong thức hải của một lão giả đang nhắm mắt, hắn đột nhiên mở mắt, lạnh lùng quát lớn:
– Vân Phi Dương, ngươi dám giết đồ đệ của ta!