Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 788
“A!”
Giữa rừng núi truyền đến tiếng rống cực kỳ bi thảm khiến người nghe rùng mình.
“Đinh.”
Lão tam đánh rơi dao găm cắm xuống mặt đất. Sắc mặt hắn dữ tợn, lồng ngực bị xuyên thủng đau nhói, tư duy dần phai mờ.
“Xoát!”
Vân Phi Dương rút tay ra, bóp nát trái tim đang phanh phanh nhảy loạn, khóe miệng lộ ra mỉm cười nhàn nhạt.
Ngươi bị lệ khí ăn mòn, trở nên tàn nhẫn?
Thật có lỗi.
Ca từng bị tẩu hỏa nhập ma đây.
“Phù phù.”
Lão tam uể oải ngã xuống, hồn về Hoàng Tuyền, trước khi hắn chết, trải qua vô tận thống khổ.
Bọn người Tôn Hữu Ưng còn trừng to mắt.
Bọn họ còn chưa nghĩ đến việc lão tam đã chết, vẫn nghĩ đến loạn quyên vung ra vừa rồi của tên kia rõ ràng không có kết cấu gì, sao có thể đánh trúng người?
Diệp Khai Phong Quyền.
Tinh túy trong chữ Điên.
Điên để ngươi cho rằng không đứng đắn, không đáng tin cậy, ngay thời khắc mấu chốt, khi không có chút phát giác nào mà trúng chiêu!
Vân Phi Dương hiện tại chỉ lĩnh ngộ sơ bộ, không có đạt cảnh giới chân chính điên như Diệp Khai, cho nên chưa thể phát huy hoàn mỹ.
Bất quá.
Đã phi thường trâu bò.
Phải biết.
Lúc hắn xuất thủ chỉ ngưng tụ một ngàn trọng thuần nguyên lực lại miểu sát Luyện Tâm Kỳ tầng sáu dễ như trở bàn tay!
Quả nhiên.
Diệp Khai bị tình tổn thương sáng tạo ra quyền pháp người điên quá khủng bố, không uổng công Vân Phi Dương học lâu như vậy.
Bọn người Trương Lực Duẫn cũng đứng hình.
Tuy bọn họ biết Vân Phi Dương nắm giữ thực lực oanh sát Linh thú cấp chín, lần đầu tiên thấy hắn giết người, còn giết tàn nhẫn như vậy, tâm lý rất rung động!
“Ai.”
Vân Phi Dương lắc đầu nói:
– Quá yếu.
Lúc này, Tôn Hữu Ưng rốt cục lấy lại tinh thần, hắn phẫn nộ quát:
– Ngươi dám giết huynh đệ của lão tử!
“Xoát xoát!”
Tám tên thợ săn còn còn lại của Ngốc Ưng Đoàn tỏa ra vây quanh Vân Phi Dương, trong ánh mắt lóe ra sát cơ, tu vi của bọn họ thấp nhất cũng đạt tới Luyện Tâm Kỳ tầng năm.
Người nhiều.
Nhưng Vân Phi Dương không sợ, hắn lắc lắc cánh tay, quanh thân bộc phát chiến ý mãnh liệt.
– Hả?
– Chẳng lẽ Vân thiếu hiệp muốn đối chiến với cả đám Luyện Tâm Kỳ thế này?
Bọn người Trương Lực Duẫn co giật khóe miệng.
Một tên Tố Thể Kỳ tầng năm đối mặt chín tên cường giả Luyện Tâm Kỳ bao gồm cả Tôn Hữu Ưng, quả thực không dám tưởng tượng.
Thợ săn Ngốc Ưng Đoàn cũng kinh ngạc không thôi.
Nghĩ thầm tên này quá cuồng!
“Hô!”
Nhưng vào lúc này, Tôn Hữu Ưng giơ đao vọt tới, hai ngàn trọng thuần nguyên lực bạo phát.
– Tiểu tử, chết cho lão tử!
“Xoát!”
Đại đao vung ra hình thành đao khí lạnh lùng.
Vân Phi Dương giẫm độc hữu bộ pháp của Diệp Khai Phong Quyền né tránh một kích này, nâng quyền đánh tên thợ săn phía sau.
Quyền pháp hắn lộn xộn không có quy tắc nào ra hồn giống như một người điên đang loạn vũ.
Nhưng.
Mà loại quyền pháp kỳ hoa này lại làm cho tên thợ săn kia khó lòng phòng bị, cuối cùng bị một quyền đánh trúng.
“Bành!”
Máu tươi vẩy ra, một sinh mệnh vẫn lạc.
– Giết!
Bảy tên thợ săn khác xông tới, mỗi người ngưng tụ vũ kỹ, hoặc từ hai bên, hoặc từ phía sau lưng oanh đến!
Vân Phi Dương không dám khinh thường, lúc này thi triển ra Diệp Khai Phong Quyền tiến hành đón đỡ.
Thời điểm Diệp Khai sáng tạo quyền pháp đối kháng cùng mấy chục con hung thú, hắn giờ chỉ đối phó tám tên võ giả, vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Bành bành!”
“Rầm rầm rầm!”
Quyền pháp giao thoa, tiếng vang không dứt.
Đối mặt bảy người cuồng oanh loạn tạc, Vân Phi Dương thi triển Phong Quyền nhất thời bị ép cực kỳ chật vật.
Điều này đương nhiên.
Cảnh giới của hắn chỉ là Tố Thể Kỳ tầng năm, thuần nguyên lực mới hơn hai ngàn trọng, đối mặt bảy tên cường giả Luyện Tâm Kỳ cao hơn mình rất nhiều, giữ không bị bại đã rất ngưu.
– Ngọa tào.
– Quá yêu nghiệt!
Bọn người Trương Lực Duẫn mở rộng tầm mắt!
– Tên này!
Tôn Hữu Ưng tùy thời xuất thủ lộ vẻ mặt âm trầm, hắn thực rất khó tưởng tượng được một tên Tố Thể Kỳ tầng năm lại mạnh như thế!
Dù sao, võ kỹ có trâu, không phải có thể nhặt được, không phải nhặt được thì có thể học được, mà không phải học xong thì có thể vô địch, tất cả đều cần quá trình, cần để thời gian cho người phát triển.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương phải ăn hành.
Bởi vì đối mặt bảy tên cường giả Luyện Tâm Kỳ, mà hắn chưa lĩnh ngộ quyền pháp đầy đủ, càng đánh càng bị động.
Nhưng vẻ mặt tên này vẫn mỉm cười.
Hắn thấy bảy tên cường giả Luyện Tâm Kỳ là đối thủ ma luyện Diệp Khai Phong Quyền tốt nhất!
Để lão tử bị động đi.
Như thế mới có thể càng nhanh thẩm thấu quyền pháp!
“Bành bành!”
Trong nháy mắt, Vân Phi Dương một người ngạnh kháng trăm chiêu của bảy người, tuy ngẫu nhiên bị đánh trúng nhưng cũng không lo ngại. Cùng lúc đó, vận dụng trong thực chiến, lý giải đối với quyền pháp càng sâu!
Đáng tiếc.
Tôn Hữu Ưng không cho hắn tiếp tục cơ hội lĩnh ngộ thực chiến.
– Tránh ra!
Hắn lăng không bay lên, đại đao trong tay vung xuống.
“Vù vù!”
Đao khí như dải lụa mang theo ba ngàn trọng thuần nguyên lực như sóng biển gào thét, một làn lại một làn sóng cuốn tới.
Trương Lực Duẫn nói:
– Huyền Giai cao phẩm – Điệp Lãng đao pháp!
Điệp Lãng đao pháp.
Tên như ý nghĩa, võ giả thi triển có thể tạo ra đao khí hình sóng lớn, một làn sóng tiếp một làn sóng, xếp càng nhiều, uy lực càng mạnh.
Mà.
Võ kỹ này sắp chạm đến Địa giai, cho nên có thể ngưng tụ thuần nguyên lực tiến hành viễn trình chém giết.
Tôn Hữu Ưng tu luyện mấy chục năm, tạo ra hai tầng sóng, phối hợp bảo đao đạt tới Hoàng giai cao phẩm trong tay, tầng sóng thứ nhất ba ngàn trọng, tầng sóng thứ hai bốn ngàn trọng!
“Hô!”
Hai tầng Điệp Lãng gào thét, thế bất khả đáng!
Bảy tên thợ săn còn lại của Ngốc Ưng Đoàn đã sớm lui, trong lòng cười lạnh không thôi.
Lão đại đã vận dụng đòn sát thủ, tiểu tử này khó có thể né tránh, kết quả hẳn phải chết không nghi ngờ!
Vân Phi Dương xác thực trốn không thoát.
Nhưng đối mặt hai tầng Điệp Lãng gào thét mà đến, hắn đứng yên tại chỗ, hứng chịu công kích.
– Hắn chết chắc!
– Một đao của Lão đại dù Luyện Tâm Kỳ tầng chín đón đỡ cũng phải trọng thương!
Mọi người cười rộ lên.
Bọn người Trương Lực Duẫn bình tĩnh.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Vân Phi Dương ngạnh kháng công kích của Bích Ngọc Thiềm Thừ, đao pháp của Tôn Hữu Ưng mặc dù mãnh liệt nhưng có thể qua Tinh Thú à?
“Oanh!”
Vào lúc này, tầng sóng thứ nhất ẩn chứa ba ngàn đánh vào người Vân Phi Dương.
“Oanh!”
Tầng hai Điệp Lãng theo sát phía sau, bởi vì cường độ đạt tới bốn ngàn trọng, khiến cho cây cỏ bốn phía bị chém vỡ!
“Ha ha ha!”
Thợ săn Ngốc Ưng Đoàn cười ha hả.
Tiểu tử kia khẳng định bị chém thành thịt nát!
Nhưng.
Định nhãn nhìn lại, nụ cười trên mặt họ đột nhiên ngưng kết.
Vân Phi Dương đứng yên tại chỗ, bốn phía trên mặt đất phủ đầy ánh đao lại không lui lại một bước!
– Làm sao có thể?
Tôn Hữu Ưng trừng to hai mắt.
Một đao của hắn được tụ lực mà phát, chính là trạng thái đỉnh cao nhất, đừng nói Tố Thể Kỳ tầng năm, coi như Luyện Tâm Kỳ tầng chín thì hắn cũng có tự tin chém giết!
– Không có khả năng!
Tôn Hữu Ưng không thể tiếp nhận sự thật này.
Thợ săn nào đó đang chấn kinh hoảng sợ hô:
– Chẳng lẽ thân thể tên này đã đạt tới Thánh Thể?
Thánh Thể?
Bọn họ đoán sai.
Cường độ nhục thân của Vân Phi Dương dù đến gần vô hạn Thánh Thể, nhưng vẫn còn cấp bậc Linh thể, chống được đao pháp bảy ngàn trọng đều nhờ Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.
Tôn Hữu Ưng đương nhiên sẽ không nghĩ đến.
Hắn thất kinh nói:
– Kẻ này tuổi còn trẻ vậy mà có thể luyện thân thể đến Thánh Thể, nhất định là đệ tử của một đại tông môn nào đó!
Cuối cùng.
Tôn Hữu Ưng cảnh giác hỏi:
– Ngươi là ai?
Vân Phi Dương vỗ bụi đất trên thân, lạnh lùng nói:
– Ta là ai không quan trọng, bởi vì các ngươi sẽ chết.