Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 780
Bệnh nhập từ khẩu, họa do miệng mà ra.
Lời này một chút cũng không sai.
Bích Ngọc Thiềm Thừ hiện đang vì cái tính tham ăn của mình mà hối hận xanh ruột.
Nếu nó có tay chắc sớm quất chính mình một bạt tai rồi.
Không thể trách nó.
Dù sao, không phải ai cũng nắm giữ Thái Hư Bạch Kim chiến giáp giống như Vân Phi Dương, có thể chống cự được tính ăn mòn cực mạnh của dịch vị.
“Đinh.”
Vân Phi Dương nắm kiếm, nhẹ nhàng đập vào tinh hạch, cười nói.
– Nhanh lên, thời gian của ta có hạn.
Đối mặt uy hϊế͙p͙ như thế, Bích Ngọc Thiềm Thừ truyền đến âm nói.
– Được được, ta đồng ý!
– Buông lỏng tâm thần, không nên phản kháng!
Vân Phi Dương quát.
Bích Ngọc Thiềm Thừ không dám phản kháng, tâm thần triệt để trầm tĩnh lại, thành thành thật thật nằm rạp trên mặt đất.
“Hừ.”
Nhưn nó lại nói thầm.
– Tên nhân loại này chỉ có thực lực Tố Thể Kỳ cũng dám ký khế ước với ta, hừ hừ, không sợ bị phản chết.
“Hưu!”
Nhưng vào lúc này, một cỗ linh hồn lực bàng bạc từ trong thân thể nó tràn vào thức hải.
Bích Ngọc Thiềm Thừ hãi nhiên.
Linh hồn lực đang vọt vào tựa như hồng thủy gào thét, cường độ cực cao, hoàn toàn không yếu hơn mình!
– Không…không có khả năng!
– Một nhân loại Tố Thể Kỳ lại có linh hồn lực mạnh như vậy!
Bích Ngọc Thiềm Thừ muốn phản kháng nhưng đã quá muộn, cuồng bạo linh hồn lực triệt để áp chế ý niệm của nó khiến ánh mắt nó đờ đẫn.
Một lúc lâu sau.
Ký kết khế ước kết thúc, Vân Phi Dương thành công chưởng khống Bích Ngọc Thiềm Thừ, trở thành chủ nhân của nó.
– Hé miệng!
“Hô!”
Bích Ngọc Thiềm Thừ nghe lời hé miệng, Vân Phi Dương lao ra từ bên trong.
– Vân đại ca!
Mục Oanh vui vẻ theo chạy tới nhưng lại che mũi, hô.
– Thối quá.
Không thối mà được à.
Toàn thân Vân Đại Tiện Thần hiện tại ướt sũng, Thái Hư Bạch Kim chiến giáp phủ đầy dịch nhờn dơ bẩn khiến người ta buồn nôn.
So với việc khống chế một đầu Tinh Thú Hư Không cảnh, chút thối này vẫn đáng giá!
– Nằm xuống.
– Vâng, chủ nhân.
Theo mệnh lệnh Vân Phi Dương, con cóc ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, nhưng tâm lý rất phiền muộn.
Mình dù sao cũng là Tinh Thú cấp một, vậy mà bị một tên Tố Thể Kỳ tầng năm thu phục.
“Oa!”
Mục Oanh cả kinh nói.
– Vân đại ca, nó biết nói chuyện!
Vân Phi Dương nói.
– Nó còn biết thu nhỏ nữa.
Nói rồi ra lệnh.
– Thu nhỏ để nữ nhân ta nhìn xem.
– Vâng, chủ nhân.
Bích Ngọc Thiềm Thừ lúc này câu thông tinh hạch, thân thể to lớn bỗng nhiên thu nhỏ hóa thành cỡ một bàn tay.
Hung thú cường hãn thì có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, như Thần thú Thao Thiết và Thần Thần còn có thể hóa hình người.
Nhìn Bích Ngọc Thiềm Thừ nhỏ nhắn xinh xắn, Mục Oanh miệng khen.
– Thật lợi hại.
– Vân đại ca, nó nếu là khế ước thú của huynh, có phải nên có tên?
– Tên?
Vân Phi Dương nói.
– Ta không nghĩ tới.
Mục Oanh còn cười nói.
– Vân đại ca, muội có thể đặt tên cho nó không?
– Có thể.
Vân Phi Dương đáp.
Mục Oanh đánh giá Bích Ngọc Thiềm Thừ, nhìn da thịt nó hiện lên màu xanh lá, tựa như một khối ngọc thạch, sau đó cười nói.
– Kêu Bích Thạch đi.
Vân Phi Dương nói.
– Thì kêu Bích Thạch.
Bích Thạch?
Có khác gì thạch bích đâu?
Đối với tên mới của mình, Bích Ngọc Thiềm Thừ chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ trong tâm.
Sau khi hàng phục Bích Ngọc Thiềm Thừ, điều tiếp theo phải làm là khai thác linh thạch.
Bất quá.
Vân Phi Dương phải nhanh chóng đi vào Phi Dương đại lục tẩy rửa một phen.
Tắm rửa xong, hắn lệnh cho Bích Ngọc Thiềm Thừ ra ngoài canh cửa, ngồi xổm trước động khẩu, phòng ngừa có người quấy rầy.
“Hô!”
Bích Ngọc Thiềm Thừ lần nữa biến lớn, kéo lấy cái bụng như có thai đi ra khỏi động huyệt, đứng ngay động khẩu, tâm lý vẫn đang rất phiền muộn.
Lão tử vốn đang ngủ ngon.
Nhưng chỉ chớp mắt đã thành khế ước thú của một tên nhân loại, lại còn được cái tên như shit này.
Aiiii.
Tạo hoá làm Thiềm a.
– Trương ca, Bích Ngọc Thiềm Thừ đi ra kìa.
Chỗ tối truyền đến thanh âm của một người.
Trương Lực Duẫn vội vàng thông qua khe hở lá cây nhìn sang, chỉ thấy Bích Ngọc Thiềm Thừ ngồi xổm tại cửa ra vào, lười biếng nhắm mắt lại.
Hắn ảm đạm bất đắc dĩ thở dài.
Vân thiếu hiệp, Lão Trương ta xin lỗi ngươi, làm hại ngươi trở thành thức ăn của con cóc!
Theo Trương Lực Duẫn thấy, Vân Phi Dương và vị cô nương kia hẳn phải chết không nghi ngờ, rơi vào tình trạng như thế cũng do hắn chỉ dẫn.
Nếu như không phải mình xui khiến dẫn bọn hắn tới đây thì sẽ không xảy ra cố sự như thế.
Cuối cùng.
Trương Lực Duẫn càng thêm tự trách.
Vân Phi Dương đã từng cứu năm người mình, đại ân đại đức không báo, ngược lại còn hại hắn.
Quan trọng hơn là.
Thực lực của tên Phàm Giới thiên tài này đề bạt cực nhanh, tương lai tất sẽ trở thành cường giả danh chấn một phương.
Bây giờ.
Hết thảy đều hóa thành bụi đất.
Trương Lực Duẫn ơi là Trương Lực Duẫn, ngươi hố một cường giả tương lai a, cho dù chết thì có mặt mũi gì xuống cửu tuyền gặp Vân thiếu hiệp đây!
Nếu không có Bích Ngọc Thiềm Thừ trước mắt, hắn hận không thể rống to phát tiết áy náy trong lòng.
Bốn người thợ săn còn lại cũng cảm giác khó chịu, chỉ có thể mặc niệm cho Vân Phi Dương.
Năm người đang ở chỗ này bi thương tự trách, Vân Phi Dương trong sơn động thì đang vui sướng đào linh thạch.
Ha ha ha.
Đám người kia đã chạy, không cần chia ba bảy rồi. Tất cả linh thạch trong động đều là của lão tử!
Thoải mái.
Quá sung sướng!
Sơn động Bích Ngọc Thiềm Thừ ở lại là một mỏ quặng thiên nhiên hình thành, không cách nào tính ra bên trong có bao nhiêu khoáng thạch.
Vân Phi Dương không quan tâm những chuyện đó, giơ Hàn Thiên Kiếm, điên cuồng khai thác.
“Xoát!”
“Xoát!”
Hàn Thiên Kiếm vung lên, tùy tiện quét qua, linh thạch rụng xuống.
“Oa!”
Mục Oanh sùng bái nói.
– Vân đại ca, huynh đào linh thạch điêu luyện quá a.
– Chớ sao.
Vân Phi Dương một bên đào linh thạch, một bên ngạo nghễ nói.
– Vân đại ca của muỗi là bậc thầy của giới đào quáng đó.
Nói rồi đào một khỏa linh thạch ra.
Mục Oanh tiếp lời.
– Vân đại ca thật lợi hại!
Vân Phi Dương cười một tiếng, nói thầm.
– Thật phải cảm tạ chưởng môn Linh Tiêu Phái mới được.
Xác thực, hắn cần phải cảm tạ Bạch Thọ Di.
Là hắn bảo Vân Phi Dương đi mỏ quặng đào mỏ một năm, để main ta nhanh chóng nắm giữ cái nghề này. Nếu không, đối mặt một cái mỏ quặng, chỉ có thể trừng mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Con người trên đời.
Phải thành thạo một nghề mới sẽ tốt hơn sinh tồn được.
Một tháng sau.
Vân Phi Dương ỷ vào năng lực đào quáng lô hỏa thuần thanh, đào ra được 100 ngàn khỏa linh thạch.
Tốc độ như thế, dù mấy chục tên lão thợ mỏ hợp lực đào cùng một chỗ cũng đào không được.
Mà.
Đào lâu như vậy mà mỏ quặng vẫn chưa bị đào rỗng, tựa như còn rất nhiều linh thạch.
Vân Phi Dương đại hỉ.
Cái đồ chơi như Linh thạch này càng nhiều càng tốt, dù đào mấy chục năm cũng sẽ không ngại mệt mỏi.
Tiếp tục đào!
Vân Phi Dương không dừng, càng đào càng hưng phấn.
– Vân đại ca, huynh dạy muội đào đi.
Mục Oanh hứng thú muốn đào linh thạch.
– Có thể.
Vân Phi Dương tay nắm tay dạy nàng cách đào linh thạch.
Tuy thực lực Mục Oanh không được tốt lắm nhưng có Mậu Thổ, có thể cộng minh cùng bùn đất, vẻn vẹn nửa ngày đã đào ra được một khỏa linh thạch.
– Vân đại ca!
Tiểu ny tử vui vẻ nói.
– Ta móc ra được một viên rồi nè!