Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 779
Mắt thấy Vân Phi Dương bị Bích Ngọc Thiềm Thừ phun đạn nước oanh trúng, tâm đám người Trương Lực Duẫn nhất thời trầm xuống.
Một kích kia.
Ít nhất phải vạn trọng.
Tiểu tử này sợ sẽ bị thương!
Nếu như hắn có cái gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người cũng đừng mong linh thạch, chạy trốn cứu mạng mình quan trọng hơn.
Nhưng.
Vào lúc này, Vân Phi Dương từ vách đá rơi xuống, không những không có việc gì, ngược lại còn hô một câu.
– Mẹ kiếp, không hổ là Tinh Thú, lực lượng quả nhiên cường hãn.
Ngọa tào!
Tên này không có việc gì!!
Bọn người Trương Lực Duẫn ngây ngốc.
Bọn họ thực rất khó tin một võ giả Tố Thể Kỳ tầng năm chính diện ngạnh kháng đạn nước có thể so với 10 ngàn trọng thuần nguyên lực!
Cảnh giới Vân Phi Dương hiện tại cùng sự chưởng khống đối với Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, 10 ngàn trọng lực lượng tuyệt đối không thể thương tổn hắn!
Không chút khoa trương mà nói.
Tên này mặc vào chiến giáp, phòng ngự lực mạnh, dù Hư Không cảnh Chân Long kỳ tầng một tầng hai cũng không có cách công phá.
Mà Thái Hư Bạch Kim chiến giáp đang bị tổn hại đấy, nếu như triệt để chữa trị, phòng ngự sẽ càng khủng bố hơn!
– Xem ra phải nghiêm túc.
Vân Phi Dương nắm chặt Hàn Thiên Kiếm, vẻ mặt nghiêm túc.
“Xoát!”
Hắn giẫm Cuồng Tông Phi Bộ h đi qua, Cuồng Kinh và Cuồng Khí bạo phát ngưng tụ vào kiếm hình thành tia sáng chói mắt.
Bọn người Trương Lực Duẫn bị chói không thể mở mắt, trong lòng càng hoảng hốt, bởi vì trong kiếm thấu phát thuần nguyên lực chí ít đạt tới ba ngàn trọng!
Mẹ.
Tên này là quái vật gì thế.
Tố Thể Kỳ tầng năm có thể bộc phát ra lực lượng ba ngàn trọng, quá không thể tưởng tượng noổi
Sao mạnh như vậy?
Bởi vì Vân Phi Dương lĩnh ngộ kiếm ý cuồng ngạo tại Vạn Thế Đại Lục, nó cũng có thể kích phát Cuồng Kinh để thuần nguyên lực lần nữa được tăng phúc!
“Hô!”
Ba ngàn trọng kiếm khí gào thét mà đến.
Bích Ngọc Thiềm Thừ kêu một tiếng, lần nữa mở miệng rộng, phun ra đạn nước vạn trượng.
“Xoát!”
Vân Phi Dương điểm mũi chân một cái, lấy tư thế hoa lệ né tránh đạn nước, Hàn Thiên Kiếm phẫn nộ chém xuống.
“Oanh!”
Thất Luyện Kiếm Khí hung hăng chém vào trên thân Bích Ngọc Thiềm Thừ, đáng tiếc, vẫn chỉ lưu lại một vết ngấn nhỏ, không có thương tổn đến da thịt.
Dưới tình huống bình thường.
Dù võ giả hay hung thú, bạo phát được lực lượng mạnh cỡ nào thì có thể chống được công kích mạnh cỡ đó.
Bích Ngọc Thiềm Thừ nắm giữ lực lượng vạn trọng, cho nên phòng ngự cũng đạt tới vạn trọng.
Một kiếm của Vân Phi Dương ba ngàn trọng nhưng cũng vẫn rất khó phá phòng ngự của nó.
“Bành!”
Vào lúc này, Bích Ngọc Thiềm Thừ lần nữa mở miệng phun ra một đạo đạn nước.
“Oanh!”
Vân Phi Dương bị đánh trúng, lui lại mấy chục trượng, mặc dù không bị thương nhưng trong lòng buồn rầu.
Không cách nào phá được phòng ngự của con cóc.
Đánh tiếp mình sẽ ăn thiệt thòi.
“Bành bành!”
Bích Ngọc Thiềm Thừ như rất tức giận, phun liên tục hai đạo đạn nước.
Vân Phi Dương ỷ vào thân pháp xảo diệu né tránh đạn nước oanh kích, thầm nghĩ:
– Nhất định phải nghĩ ra biện pháp.
Nhưng vào lúc này, Bích Ngọc Thiềm Thừ lần nữa mở miệng rộng, nhưng không có phun đạn nước, mà bỗng nhiên hít tới một hơi.
“Vù vù!”
Âm phong gào thét sinh ra hấp lực to lớn, núi đá vỡ vụn trong sơn động trong nháy mắt bị hút vào trong miệng Bích Ngọc Thiềm Thừ.
– Không tốt.
Vân Phi Dương biến sắc.
Cỗ lực hút này quá mạnh, thân thể hắn bắt đầu xê dịch, cuối cùng không cách nào khống chế, bị hút đi qua.
– Phiền phức!
– Tên này sắp bị nuốt!
Trương Lực Duẫn thất kinh.
Mục Oanh núp ở phía xa cũng hoa dung thất sắc.
Hấp lực mạnh mẽ khiến cho Vân Phi Dương khó có thể tránh thoát, chỉ có thể không ngừng bị kéo tới miệng Bích Ngọc Thiềm Thừ.
– Mẹ!
– Lão tử thỏa mãn ngươi!
Vân Phi Dương bạo tẩu, từ bỏ chống cự, chủ động bay vào trong miệng Bích Ngọc Thiềm Thừ.
– Xong!
Đám Trương Lực Duẫn thấy thế, trong lòng lạnh ngắt.
Bị một đầu Tinh Thú nuốt vào bụng, kết quả chỉ có một, triệt để bị ăn mòn.
– Vân đại ca…
Mục Oanh la thất thanh, nước mắt đã rơi xuống nhưng cũng không lao ra.
Nàng nhớ kỹ Vân đại ca căn dặn mình thế nào trong thời điểm ở Vũ Thần động phủ Tinh Thần đại lục.
“Ba!”
Sau khi Bích Ngọc Thiềm Thừ nuốt Vân Phi Dương vào, lúc này ngậm miệng lại, trong con ngươi lóe ra vẻ khinh thường.
– Trương ca, tên kia bị nuốt rồi, khẳng định không sống nổi, chúng ta vẫn nhanh chạy đi.
Một tên thợ săn lúc này có thoái ý đưa ra ý kiến.
Người khác bày tỏ đồng ý.
Nói đùa.
Gia hỏa bạo phát ba ngàn trọng thuần nguyên lực đều bị một ngụm nuốt mất, mấy ca không chạy, cũng phải bị nuốt mất.
Trương Lực Duẫn do dự một hồi, khổ sở nói:
– Vân thiếu hiệp, xin lỗi.
– Các huynh đệ, rút lui!
“Xoát xoát!”
Bốn người lúc này chạy ra ngoài sơn động.
Trương Lực Duẫn còn có chút lương tâm, hắn nhìn qua nói với Mục Oanh.
– Cô nương, đi mau!
Mục Oanh dứt khoát đáp:
– Ta không đi, ta muốn chờ Vân đại ca.
Trương Lực Duẫn im lặng.
Chuyện đã xảy ra như thế, Vân Phi Dương khẳng định sẽ chết, rơi vào đường cùng, hắn đang muốn cưỡng ép mang Mục Oanh ra ngoài.
“Oa!”
Nhưng vào lúc này, hai mắt Bích Ngọc Thiềm Thừ khẽ động, mở miệng rộng ngưng tụ đạn nước, muốn phun tới.
Thần sắc Trương Lực Duẫn đại biến, sau cùng chỉ có thể từ bỏ Mục Oanh, một người chạy trốn.
Trong sơn động chỉ còn lại có Mục Oanh, một mình đối mặt với Bích Ngọc Thiềm Thừ đang ngưng tụ đạn nước.
Nàng không có bối rối cũng không sợ hãi.
Nếu như Vân đại ca có cái gì ngoài ý muốn, mình sống cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cuối cùng.
Mục Oanh nhắm mắt lại.
“Hô!”
Thanh âm ngưng tụ đạn nước dập dờn trong động tràn ngập khí tức âm trầm.
Nhưng, đạn nước trong miệng Bích Ngọc Thiềm Thừ bỗng nhiên vỡ vụn, nó thống khổ nằm rạp trên mặt đất.
Mục Oanh mở mắt nhìn thấy một màn này, trong đôi mắt đẹp xẹt qua một tia mờ mịt.
“Oa!”
“Oa oa!”
Bích Ngọc Thiềm Thừ nằm rạp trên mặt đất, phát ra tiếng gọi tê tâm liệt phế, hiển nhiên đang rất thống khổ.
Mục Oanh lúc này phát hiện trên bụng của đại gia hỏa đang không ngừng bành trướng, giống như có người đang đá lung tung trong bụng nó.
Nàng hưng phấn nói:
– Vân đại ca!
Không sai.
Vân Đại Tiện Thần giờ phút này đưa thân vào trong dạ dày Bích Ngọc Thiềm Thừ, nắm lấy Hàn Thiên Kiếm, không ngừng đâm loạn.
Tuy dịch vị xung quanh nắm giữ tính ăn mòn cực mạnh nhưng rất khó rung chuyển phòng ngự của Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.
Nếu đổi lại võ giả khác chỉ sợ sớm đã bị ăn mòn thành nước.
– Con bà ngươi!
– Này thì ăn ta!
“Xoát!”
Vân Phi Dương lần nữa giơ kiếm đâm loạn vào vách dạ dày, Bích Ngọc Thiềm Thừ đau đến nổi oa oa gọi bậy.
Thân thể nó rất mạnh nhưng bên trong lại vô cùng yếu, bị đâm như thế, có thể nói đau đến không muốn sống.
Vân Phi Dương cảm thấy đâm chưa đủ nghiền, từ dạ dày tìm toi đường, cuối cùng đi vào khu vực bao phủ tinh hạch.
– Lão tử vung ngươi căn cơ!
Hắn giơ kiếm muốn đâm qua.
– Nhân… Nhân loại!
Trong thân thể Bích Ngọc Thiềm Thừ truyền đến thanh âm sợ hãi:
– Không thể!
– Ô.
Vân Phi Dương nói:
– Nói chuyện?
“Xoát!”
Hắn tiếp tục cầm kiếm đâm xuống.
Bích Ngọc Thiềm Thừ nhất thời gấp gáp.
Tinh hạch là khu vực trọng yếu nhất, nếu như bị đâm phá sẽ trực tiếp tử vong, nó hoảng sợ nói:
– Nhân… Nhân loại, có chuyện gì từ từ nói!
– Có thể.
Vân Phi Dương dừng lại, nói:
– Trở thành khế ước thú của ta, lão tử tha cho ngươi khỏi chết!