Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 781
Mục Oanh chỉ dùng nửa ngày đã đào ra một khỏa linh thạch, điều này khiến Vân Phi Dương bị thương rất nặng.
Phải biết.
Năm đó trong hầm mỏ Ngọc Tiêu phong.
Hắn theo Trưởng lão Tấn Tiêu phong đào Xích Nham thạch vài ngày mới thông qua tiến vào hầm mỏ khai thác linh thạch.
Mục Oanh cất kỹ viên linh thạch, nói.
– Vân đại ca, dùng cuốc đào có phải hơi chậm?
Vân Phi Dương nói.
– Linh thạch bên trong thạch đầu yếu ớt giống như trẻ sơ sinh, chỉ có thể chậm rãi đào.
“A.”
Mục Oanh ứng một tiếng.
Nàng đi đến trước vách đá, tay nhỏ dán lên, trong lòng bàn tay hiện ra thuộc tính Hậu Thổ.
– Hửmm?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
“Tạch tạch tạch!”
Đột nhiên, từng tầng đá bị tróc ra hiển lộ ra từng khỏa linh thạch hoàn chỉnh, số lượng hơn hai mươi!
– Vân đại ca.
Mục Oanh cười nói.
– Thế này mới nhanh nè!
– Vãi!
Vân Phi Dương trừng to mắt.
Một chút đã đào ra hơn hai mươi khỏa, tốc độ này có thể dùng từ khủng bố để hình dung!
– Xem ra Hậu Thổ thuộc tính của Oanh Oanh có thể câu thông núi đá để chúng nhanh chóng phân giải, cái này còn nhanh, còn an toàn hơn dùng cuốc nữa.
Vân Phi Dương đoán ra nguyên nhân.
Hắn mừng lớn nói.
– Oanh Oanh, nguyên lai muội mới là tay già đời trong giới đào quáng a!
Có Hậu Thổ thuộc tính, Mục Oanh quả nhiên là một tay cự phách trong việc đào linh thạch.
“Ba.”
Tay nhỏ dán trên thạch bích.
“Hưu!”
Rót Hậu Thổ thuộc tính vào bên trong.
“Tạch tạch tạch!”
Từng khối đá nứt ra, từng khỏa linh thạch hoàn chỉnh lăn xuống, tốc độ kia để Vân Phi Dương triệt để tin phục.
Sau cùng, tên này dứt khoát không đào, ngồi xổm bên cạnh, thu thập từng khỏa vào Phi Dương đại lục.
Ba ngày ngắn ngủi, Mục Oanh dựa vào Hậu Thổ thuộc tính đã đào ra 100 ngàn khỏa linh thạch, tốc độ gấp Vân Phi Dương mười lần.
Đương nhiên.
Hậu Thổ thuộc tính cũng không phải lấy không hết, đào đến ngày thứ tư, tốc độ Mục Oanh rõ ràng chậm lại, cái trán cũng hiện mồ hôi.
Vân Phi Dương đi tới lau mồ hôi cho nàng, nói.
– Oanh Oanh, đừng đào nữa, nghỉ ngơi một hồi đi.
Linh thạch tuy tốt nhưng nếu để nữ nhân mình mỏi mệt, vậy không đáng.
Mục Oanh cười nói.
– Vân đại ca, muội không sao, còn có thể đào!
Tiểu ny tử cũng không có tính toán dừng lại, bởi vì có thể giúp Vân đại ca, chút mệt mỏi không đáng gì cả.
– Đừng đào nữa.
Vân Phi Dương ngăn nàng lại.
Mục Oanh cúi đầu, yếu ớt nói.
– Vân đại ca, để cho muội đào lát nữa đi.
Vân Phi Dương giật mình.
Quen biết lâu như vậy, hắn lần đầu tiên nghe được Oanh Oanh lấy giọng điệu cầu xin nói chuyện với mình.
– Tốt thôi.
Tâm hắn mềm căn dặn.
– Chỉ đào lát nữa thôi đó.
– Vâng.
Mục Oanh gật gật đầu, lần nữa đi đến trước vách đá, câu thông Hậu Thổ thuộc tính còn lại không nhiều trong thân thể, bắt đầu phân giải.
Nhưng.
Khi hơn mười khỏa linh thạch được đào móc ra, tiểu ny tử như tiêu hao quá nghiêm trọng, lảo đảo lui lại hai bước, thân thể lung lay sắp đổ.
“Xoát.”
Vân Phi Dương nhanh chóng vọt tới ôm Mục Oanh trong ngực, đau lòng nói.
– Oanh Oanh, đừng sính cường, nghỉ ngơi thật tốt nào.
Mục Oanh nắm tay Vân Phi Dương, nước mắt tràn mi, thấp giọng nỉ non.
– Vân…Vân đại ca, muội có phải rất vô dụng?
– Nào có.
Vân Phi Dương trả lời.
– Muội rất giỏi, giúp ta đào nhiều linh thạch như vậy còn gì.
Mục Oanh nắm chặt tay hắn, ngẩng đầu, rưng rưng nói.
– Vân đại ca, muội biết mình rất yếu, không giúp được cho huynh cái gì cả.
– Nhưng.
– Muội muốn đào linh thạch giúp huynh, trộm càng nhiều bảo vật cho huynh!
Lúc tiến vào sơn lâm, Mục Oanh không phải không hiểu lời Trương Lực Duẫn nói lúc trước.
Nàng rất thương tâm cũng rất tự trách, bởi mình không giúp Vân đại ca được cái gì hết.
Ngược lại.
Còn trở thành gánh nặng.
Nàng hy vọng có thể chứng minh mình không vô dụng trước mặt Vân Phi Dương.
Dù chỉ là đào linh thạch.
Dù chỉ là trộm mộ lòng đất.
Tâm thần Vân Phi Dương chấn động.
Hắn nhẹ nhàng ôm nữ nhân này vào lòng, nói.
– Oanh Oanh, muội từ từ sẽ rất mạnh, ta chờ ngày đó đến!
Mục Oanh nói.
– Vân đại ca, chờ muội mạnh lên, muội sẽ giúp huynh đào tất cả linh thạch trong thiên hạ, trộm tất cả đại mộ, tìm cho huynh chí bảo đếm mãi không hết!
Vân Phi Dương cười đáp.
– Được.
Mục Oanh xóa đi nước mắt, gương mặt xinh đẹp hiện ra mỉm cười, có thể do quá hư nhược nên ghé đầu vào trong ngực Vân Phi Dương mà ngủ mất.
Vân Phi Dương khẽ động nguyên niệm đưa nàng vào Phi Dương đại lục, sau đó tiếp tục đào linh thạch.
Bất quá.
Trong quá trình đào mỏ, hắn thủy chung nghĩ đến làm sao để cho nữ nhân của mình nhanh chóng tăng cao tu vi.
Dù sao.
Vũ Thần tại Tiểu Thần Giới thực quá yếu.
– Hấp thu linh thạch?
– Không được.
– Tốc độ Oanh Oanh hấp thu quá chậm, muốn nhanh chóng đột phá cũng cần thời gian.
– Xem ra.
Ánh mắt Vân Phi Dương ngưng trọng, phảng phất như hạ quyết tâm, lẩm bẩm.
– Chỉ có thể đi một bước kia.
Một bước nào?
Đó là Âm Dương kết hợp để Nghịch Thiên Quyết của Oanh Oanh tăng lên tới tầng mười hai! Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể kích phát tốc độ hấp thu thuộc tính của nàng!
Nói thật.
Từ khi Vân Phi Dương theo thí luyện mảnh đất trở về thì đã có loại suy nghĩ này, nhưng một mực không tìm được cơ hội, cũng không tiện ép buộc, cho nên kéo đến bây giờ.
Phi Dương đại lục.
Mục Oanh ngủ say một ngày một đêm mới mơ màng tỉnh lại, Vân Phi Dương không có đào linh thạch mà hầu bên người nàng.
– Vân đại ca, Hậu Thổ thuộc tính trong cơ thể muội đã khôi phục, chúng ta tiếp tục đi đào quáng thôi.
– Không vội.
Vân Phi Dương mang theo Mục Oanh đi vào trong biển hoa, cười nói.
– Còn có chuyện càng trọng yếu hơn muốn làm.
– Chuyện trọng yếu hơn?
Mục Oanh nghi ngờ.
– Cái gì thế?
Vân Phi Dương theo sát đi tới, thấp giọng nói.
– Giúp muội tăng Nghịch Thiên Quyết lên tới tầng mười hai.
“A?”
Khuôn mặt nhỏ của Mục Oanh nhất thời đỏ thấu.
Trước kia, Lâm Chỉ Khê đã nói với nàng, nếu Vân Phi Dương nói vậy, nhất định là muốn làm sự việc xấu hổ.
– Vân…Vân đại ca.
Mục Oanh nhát gan từ chối.
– Ta cảm thấy hiện tại rất tốt, không cần phải tăng lên đến tầng mười hai.
Đối với loại việc này.
Nàng có hoảng sợ và mâu thuẫn.
– Oanh Oanh.
Vân Phi Dương nói.
– Tăng Nghịch Thiên Quyết lên tầng mười hai có thể để muội hấp thu thiên địa thuộc tính nhanh hơn, như thế mới có thể càng nhanh trở thành cường giả.
Hắn thề.
Hắn tuyệt đối suy nghĩ cho Mục Oanh, không tồn tại ý nghĩ gì vô sỉ cả, phi thường đơn thuần.
Làm chuyện kia còn có thể đơn thuần?
Mục Oanh nói.
– Vân đại ca, chúng ta vẫn nên đào linh thạch đi, vạn nhất bị người phát hiện thì phiền phức.
Nữ nhân này!
Vân Phi Dương bắt lấy tay nàng, nói.
– Oanh Oanh, thời điểm con ở Địa Sơn Trấn, ta đã nói qua, muội nhất định là nữ nhân của Vân Phi Dương ta.
– Mà loại chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, muội trốn được mùng một, cũng tránh không khỏi mười lăm.
Lời này không sai.
Vân Phi Dương khẳng định phải cưới Mục Oanh, trong lòng Mục Oanh cũng chỉ có hắn, loại việc này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhanh một chút cũng không quan trọng.
– Muội…
Mục Oanh lắp bắp nói.
– Vân đại ca, muội còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Vân Phi Dương sụp đổ nói.
– Lần đầu gặp nhau muội mới mười sáu, bây giờ qua hơn mười năm vẫn còn chưa chuẩn bị xong?