Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 778
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
Giữa rừng núi, một đầu hung thú cường đại kéo lấy thân hình to lớn chậm rãi đi qua.
Bọn người Trương Lực Duẫn núp trong bóng tối không khỏi hít một hơi lãnh khí, bởi vì đó là một đầu Tinh Thú!
Nếu như bị phát hiện.
Cũng chỉ có thể chạy loạn, nhưng có thể chạy thoát hay không thì phải xem vận khí.
– Nữ nhân này chỉ có Vũ Thần cấp lại sớm phát hiện ra con thú này?
Trương Lực Duẫn rất không hiểu.
Vân Phi Dương cũng ngoài ý muốn.
Bởi vì, hắn biết bên trong thân thể Mục Oanh có Hậu Thổ, có thể cảm ngộ đại địa, từ đó sớm bắt được địa phương rất xa.
– Tiếp tục dẫn đường đi.
Mọi người tiếp tục lên đường.
Sau khi gặp được Tinh Thú, bọn họ càng cẩn thận kỹ càng, Vân Phi Dương cũng phá lệ nghiêm túc.
– Vân đại ca, lại có cường đại hung thú!
Đi lát nữa, Mục Oanh lại dựa vào cảm ngộ đại địa phát hiện ra một đầu Tinh Thú.
Mọi người lần nữa ẩn tàng.
Chờ đến khi đầu Tinh Thú kia đi qua, đám Trương Lực Duẫn mới biết nguyên lai nữ nhân này không phải vướng víu mà ngược lại mới đúng, nàng có tác dụng rất lớn!
Dựa vào cảm ngộ của Mục Oanh đối với đại địa sớm phát hiện ra cường đại hung thú, mọi người đên đường hữu kinh vô hiểm.
Sau hai canh giờ.
Bọn họ đứng bên ngoài một hang động do thiên nhiên hình thành, bên trong đen kịt một màu, khi thì tỏa ra từng đợt âm phong.
– Vân thiếu hiệp.
Trương Lực Duẫn núp trong bóng tối, chỉ động huyệt, thấp giọng nói.
– Chỗ này.
Vân Phi Dương gật đầu, nguyên niệm phóng thích, muốn dò xét trong động, kết quả bị lực lượng nào đó cản trở.
– Vân đại ca.
Mục Oanh theo sát đi tới, thấp giọng nói.
– Động huyệt có khí tức đại mộ.
– Ách?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Chẳng lẽ động huyệt do bọn người Trương Lực Duẫn phát hiện này có quan hệ đến mộ địa mà Mục Oanh thôi diễn?
– Thú vị.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Trương Lực Duẫn thấp giọng nói.
– Vân thiếu hiệp, chúng ta có thể bố trí bẩy rập, dẫn Tinh Thú ra.
– Không cần phiền toái như vậy.
Vân Phi Dương nói.
– Theo ta giết đi vào là được.
Nói rồi ôm Mục Oanh lóe lên xông vào động.
Bọn người Trương Lực Duẫn sụp đổ.
Đại ca của ta ơi.
Bên trong là một đầu Tinh Thú có thể so với Hư Không cảnh đó, đi giết như thế có phải quá mạo hiểm!
Không có cách nào.
Bọn họ đành theo vào.
Động huyệt tuy có Tinh Thú nhưng cũng có khả năng có linh thạch, mặc dù nguy hiểm cũng phải xông vào một lần.
Trong động một mảnh đen kịt.
Vân Phi Dương ôm Mục Oanh đi tới, lúc này câu thông Phi Dương đại lục, phủ thêm Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.
Bước vào Tiểu Thần Giới.
Hắn lần đầu vận dụng chiến giáp.
Mà.
Sau khi khoác lên, hắn tràn ngập tự tin.
Tự tin này bắt nguồn từ khi đột phá đến Phá Toái cảnh, chưởng khống Thái Hư Bạch Kim chiến giáp càng hoàn mỹ hơn.
Tinh Thú cấp một?
Lão tử muốn xem xem nó có thể phá phòng ngự của ta hay không!
“Xoát!”
Bọn người Trương Lực Duẫn xông vào nhìn thấy chiến giáp trên thân Vân Phi Dương nhất thời giật mình.
Là cường giả Luyện Tâm Kỳ, bọn họ có thể đoán ra, chiến giáp người này mặc bất phàm, có lẽ là một kiện chí bảo rất ngưu.
– Các ngươi đi theo sau ta.
Vân Phi Dương đi trước dẫn đường, bước đi dọc theo thông đạo.
Trương Lực Duẫn cẩn thận từng li từng tí đi theo, tim cũng nhảy lên đến cuống họng, dù sao thì họ cũng đang chủ động đối mặt với Tinh Thú a!
Thông đạo rất dài, từng trận âm phong không ngừng thổi tới khiến bầu không khí càng quỷ dị hơn.
“Cô.”
Một tiếng quái khiếu truyền ra từ chỗ sâu.
Sắc mặt đám người Trương Lực Duẫn biến đổi, bởi vì tiếng thét này do Tinh Thú phát ra.
“Vù vù!”
Đột nhiên, mãnh liệt âm phong từ chỗ sâu thổi ra mang theo mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, Vân Phi Dương chau mày.
– Oanh Oanh, trốn ra sau lưng huyng!
Mục Oanh lúc này làm theo.
Nàng vừa áp sát vào phía sau hắn, nhất thời cảm giác được một cỗ phong lưu cường đại thổi qua người.
Sức gió rất mạnh, nếu không có có Vân Phi Dương cản trở, chỉ sợ Mục Oanh đã bị thổi bay ra ngoài.
Bọn người Trương Lực Duẫn chịu đựng phong lưu, có thể ổn định thân thể nhưng rõ ràng đã cố hết sức.
“Vù vù!”
Vào lúc này, đợt phong lưu thứ nhất còn chưa qua hết, đợt thứ hai đã lần nữa gào thét ra.
“Đạp.”
Vân Phi Dương bước ra một bước, hai tay hợp lại cùng nhau, nói.
– Đứng thành một hàng để ta chặn lại gió!
Đám Trương Lực Duẫn cấp tốc xếp thành một hàng.
“Vù vù!”
Cuồng phong gào thét mà đến.
Vân Phi Dương toàn diện bạo phát tu vi, hai chân ngưng tụ lực kình hơn hai ngàn trọng, mặc dù tóc đen bị thổi, thân thể lại vững chắc giống như một tảng đá.
Ước chừng một lát.
Cuồng phong dừng lại, mọi người như trút được gánh nặng.
– Đi.
Vân Phi Dương thừa dịp khe hở, kéo Mục Oanh tiến lên, nhưng mà chỉ đi hơn mười bước, cuồng phong lần nữa thổi tới.
Không có cách nào.
Chỉ có thể tiếp tục đứng tại chỗ chống đỡ.
Cuồng phong như ẩn chứa quy luật, thổi một hồi dừng lại, cách đoạn thời gian lại thổi tiếp.
Vân Phi Dương ý thức được điểm này, mỗi lần cuồng phong dừng lại, gia tốc tiến lên.
Cuối cùng.
Trải qua mấy lần cuồng phong tập kích, mọi người đi qua thông đạo, đứng trong một sơn động to lớn.
Sau khi thấy rõ hết thảy trong động, Vân Phi Dương khẽ giật mình, bởi vì tận cùng sơn động có một con cóc đang nằm sấp.
Con cóc vô cùng to lớn!
Thân thể nó hiện lên màu xanh lá, lưng áp sát vào đỉnh núi, hai mắt nhắm nghiền, tựa như đang ngủ say.
Đây là Linh thú cấp một, Bích Ngọc Thiềm Thừ.
“Hô!”
Đột nhiên, đầu Đại Cáp Mô này hé miệng, từng đợt âm phong từ trong miệng thổi ra.
Ngọa tào.
Nguyên lai đây là nơi âm phong phát ra.
Khó trách thối như vậy!
Vân Phi Dương nhất thời im lặng, nhưng cũng vội nói.
– Bám vào thạch bích!
Mọi người vội vàng bám chắc trên vách đá lân cận, chóng lại cuồng phong mãnh liệt.
– Hửm?
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương phát hiện, trên bức tường gần con cóc lộ ra ngoài lấy mấy khỏa linh thạch.
Hiển nhiên.
Trong sơn động là một linh thạch quáng mạch.
Ánh mắt Vân Phi Dương lóe ra vẻ nóng rực, nhưng trước mắt vẫn phải trước giải quyết con cóc này, nếu không rất khó đi vào thu thập.
“Keng!”
Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ.
Vân Phi Dương nói.
– Oanh Oanh, tìm một chỗ tránh cho tốt, để ta giải quyết con cóc này đã!
– Vâng.
Mục Oanh lúc này tìm một vị trí an toàn núp vào.
“Hưu.”
Tiếng kiếm xuất vỏ kiếm và thanh âm nói chuyện kinh động Bích Ngọc Thiềm Thừ đang ngủ say, nó chầm chậm mở mắt.
– Tỉnh!
Bọn người Trương Lực Duẫn cảnh giác.
Nếu như không phải có Vân Phi Dương có thể miểu sát Linh thú cấp chín đứng phía trước, chỉ sợ bọn họ sớm đã chuồn đi.
“Oa!”
Sau khi Bích Ngọc Thiềm Thừ tỉnh lại, nhìn thấy một đám nhân loại xuất hiện trong động huyệt của mình, nhất thời phẫn nộ kêu lên một tiếng.
“Xoát!”
Vân Phi Dương giẫm Cuồng Tôn Phi Bộ tiến lên, Hàn Thiên Kiếm bộc phát ra kiếm khí sắc bén.
“Oanh!”
Kiếm Khí sắc bén trảm lên thân Bích Ngọc Thiềm Thừ nhất thời bị triệt tiêu, trên người đối phương chỉ hiện ra một vết ngấn.
– Cứng thế.
Vân Phi Dương thán phục.
Bích Ngọc Thiềm Thừ phẫn nộ hé miệng, phun ra một đạo đạn pháo hình giọt nước, lực lượng có thể so với 10 ngàn trọng thuần nguyên lực!
“Oanh!”
Vân Phi Dương không tránh kịp, bị đạn nước đánh trúng, cả người bạo bay ra ngoài, cũng ngã trên thạch bích.
Bọn người Trương Lực Duẫn bắt đầu lo lắng.
– Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương đứng lên, nói.
– Không hổ là Tinh Thú, lực lượng quả nhiên cường hãn.