Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 775
Sau khi nghe Vân Phi Dương kể rõ, sự việc đã sáng tỏ.
Nếu như người giảng đạo lý, xác thực không phải tại Vân Phi Dương, dù sao, hắn cũng chỉ đại một hướng mà thôi.
Người nào sai?
Là đám người đánh Tiết Thiếu Nhân kia.
– Còn không nhanh giao Linh Huyết Ngọc Chi ra chịu tội với Tiết công tử!
– Đúng đúng!
Lão Quách vội vàng lấy Linh Huyết Ngọc Chi ra, sau đó bái vài cái hướng về phía Tiết Thiếu Nhân, thành khẩn nói.
– Tiết công tử, thật xin lỗi!
Tiết Chiếu Minh cười lạnh nói.
– Một câu có lỗi thì xong?
Dù sao cũng là siêu nhất lưu thế lực, dòng chính tự dưng bị đánh một trận, truyền đi sẽ rất mất mặt.
– Như vậy đi.
Tiết Chiếu Minh thản nhiên nói.
– Cũng đừng nói Tiết gia ta khi dễ người, phàm là người tham dự đánh dòng chính Tiết gia ta, mỗi người đoạn một tay.
“A?”
Đám người Lão Quách nhất thời trợn tròn mắt.
Một cánh tay tuyệt đối cực kỳ trọng yếu đối với một tên võ giả.
“Xoát!”
Bọn người đồng loạt nhìn về phía Vân Phi Dương, trong ánh mắt có vẻ cầu xin.
Bây giờ, cũng chỉ có gia hỏa cầm Chiến Đế lệnh có thể cứu mình.
Vân Phi Dương cũng mềm lòng, không chịu nổi khi người khác cầu xin, hắn nói.
– Đồ vật cũng giao ra, không bằng coi như xong đi.
– Không tính toán?
Tiết Chiếu Minh cười.
Hắn lạnh lùng nói.
– Đắc tội Tiết gia ta chỉ có một con đường chết, bản Chí Tôn hôm nay chỉ lấy một cánh tay của bọn họ đã coi như rất nhân từ.
Lời này không sai.
Siêu nhất lưu Tiết gia, dù có lý hay không có lý, đắc tội cũng chỉ có chết.
– Như vậy đi.
Vân Phi Dương nói.
– Bọn họ cũng do ta chỉ dẫn mới đánh Tiết công tử, ta tới thay bọn họ bị phạt.
Bọn người Lão Quách cảm động sắp khóc.
Người tốt a.
Đột nhiên, Vân Phi Dương lấy ra một thanh trường kiếm, đặt lên bờ vai, nhìn Tiết Chiếu Minh, cười nói.
– Không phải một cánh tay thôi à.
– Phi Dương!
Cuồng Ngạo Thiên vội ngăn cản.
– Tông Chủ!
Vân Phi Dương chân thành nói.
– Ngài thường nói, tiến vào Cuồng Nhân Cốc đều là người một nhà, ngày hôm nay người nhà gặp nạn, ta nguyện chia sẻ với bọn họ!
Thanh âm to rõ mạnh mẽ!
Bọn người Lão Quách nghe vậy bị cảm động khóc ròng!
Cuồng Ngạo Thiên mờ mịt, thầm nghĩ.
– Ta nói hồi nào?
Hắn chưa nói.
Vân Phi Dương chỉ đang nói nhảm, mục đích cũng chỉ cảm hóa võ giả Cuồng Nhân Cốc.
Cuồng Tông phủ đệ, Thao Thiết ngồi xổm trên tường, nghe Vân Phi Dương nói thế, thấp giọng chửi một câu.
– Ngu ngốc.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương giơ kiếm, không chút do dự chặt xuống tay trái của mình, không chút chần chờ, không chút do dự.
Một khắc này.
Bọn người Lão Quách bội phục đầu rạp xuống đất đối với sự trượng nghĩa của Vân Phi Dương.
Nhưng.
Vào lúc này, Tiết Chiếu Minh nhẹ nhàng vung tay, kiếm Vân Phi Dương cầm tuột tay mà bay mất.
Hắn lạnh lùng nói.
– Chúng ta đi.
Nói xong mang theo Tiết Thiếu Nhân và người Tiết gia quay người rời đi.
Vân Phi Dương đứng tại chỗ, mắt thấy người Tiết gia đi hết, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Cuồng Tông phủ đệ.
Thao Thiết ngã trên mặt đất, trên cánh tay phải của hắn cắm một thanh kiếm, hiển nhiên là chuôi kiếm của Vân Phi Dương bị Tiết Chiếu Minh đánh bay.
– Đ*t con vợ nó chứ!
– Bản Vương cách xa như vậy cũng trúng kiếm!
– Nhị thúc, tại sao ngài ngăn cản tên kia?
Đi trên đường, Tiết Thiếu Nhân khó hiểu hỏi.
Tiết Chiếu Minh giải thích.
– Kẻ này mang theo Chiến Đế lệnh, khẳng định có liên quan cùng Trầm gia, nếu tự chặt cánh tay trước mặt Tiết gia ta, trời mới biết có chọc giận Trầm gia hay không.
– Ta hiểu.
Tiết Thiếu Nhân nói.
Hắn hỏi lại lần nữa.
– Nhị thúc, Trầm gia khủng bố đến mức nào mới chỉ dựa vào một lệnh bài đã có thể uy hϊế͙p͙ quần hùng.
Tiết Chiếu Minh nghiêm nghị nói.
– Thiếu Nhân, ngươi cũng đã biết, Trầm gia gia chủ mới tới Tiểu Thần Giới, từng giao thủ qua cùng Tiểu Thần Chủ.
– Còn có việc này?
Tiết Thiếu Nhân hiển nhiên chưa nghe nói qua.
Đâu chỉ hắn.
Trên thế giới này, biết chuyện thì trừ phi là cao tầng của siêu nhất lưu đỉnh phong, dù thập đại tông môn cũng chưa từng nghe nói qua.
Tiết Chiếu Minh nói tiếp.
– Trầm gia Gia chủ dùng một ngón tay đã đánh bại Tiểu Thần Chủ.
Tiết Thiếu Nhân trừng to mắt.
Tiểu Thần Chủ.
Tồn tại mạnh nhất Tiểu Thần Giới lại bị Trầm gia Gia chủ dùng một ngón tay đánh bại, cái này…cần mạnh đến mức nào a!
Cuồng Tông, thư phòng.
Cuồng Ngạo Thiên chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trước mặt Vân Phi Dương, sau cùng dừng lại, nói.
– Xú tiểu tử, tình huống vừa rồi ngươi trượng nghĩa loạn làm gì!
“Hắc hắc.”
Vân Phi Dương cười cười.
Cuồng Ngạo Thiên bực tức nói.
– Nếu Tiết Chiếu Minh không ngăn cản, ngươi có phải sẽ chém rụng tay mình?
Vân Phi Dương lắc đầu, nói.
– Tông Chủ, ta đã đoán được, hắn sẽ quấy nhiễu, nếu không sẽ không tự chặt tay.
– Ngươi đoán được?
Cuồng Ngạo Thiên ngạc nhiên.
Vân Phi Dương giơ Chiến Đế lệnh, nói.
– Ta có cái đồ chơi này, nếu Tiết gia hắn không muốn đắc tội Trầm gia, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn.
Tại tự chặt cánh tay thực ra đang đánh bạc, đánh bạc năng lượng của Trầm gia.
Hiển nhiên.
Hắn cược thắng.
Trầm gia rất có tiếng nói, lớn đến mức Tiết gia cũng không dám để cho mình phát sinh ngoài ý muốn gì trước mặt bọn hắn.
Về đến chỗ ở.
Vân Phi Dương nằm trên giường, vuốt vuốt khối lệnh bài tinh xảo, nỉ non.
– Long Hồn Chiến Đế, đến cùng có lai lịch gì mà chỉ dựa vào một tấm lệnh bài đã có thể để Chí Tôn kiêng kị.
– Là bắp đùi to a.
– Ta phải nắm lấy cơ hội, tìm cách thân mật cùng Trầm Tiểu Vũ. Đáng tiếc, tuổi nàng quá nhỏ, không phải vậy, nhất định phải theo đuổi a.
“Phi phi.”
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
– Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu la lỵ, chỉ là một đứa bé, Vân Phi Dương, ngươi quá cầm thú!
“Ba.”
Đột nhiên, Chiến Đế lệnh vỡ vụn, hóa thành bột phấn.
– Cái đệch!
Vân Phi Dương trừng to mắt.
Bên ngoài Tiểu Thần Giới.
Bên trong hạo hãn vũ trụ, chín con rồng lớn đang gào thét bộc lộ ra khí thế khiến người ta ngạt thở, mà trên một đầu rồng ở trung tâm, một nam một nữ đang đứng trên đó.
Nam mày kiếm mắt sáng, anh tuấn uy vũ bất phàm, quanh thân bao phủ chín đạo quang mang nhàn nhạt, tràn ngập khí thế khí thôn sơn hà.
Nữ ung dung cao quý, thiên tư tuyệt sắc, phảng phất như tiên nữ không dính khói lửa trần gian khiến người ta không sinh ra nổi ý khinh nhờn.
“Ông.”
Đột nhiên, một đạo lưu quang dần dần xuất hiện bên cạnh hai người, cũng cuối cùng hóa thành Chiến Đế lệnh.
Nam tử nhẹ nhàng vung lên, thu vào trong lòng bàn tay, nói.
– Nha đầu Tiểu Vũ này vậy mà tùy tiện giao Chiến Đế lệnh cho một người xa lạ.
Nữ tử cười nói.
– Huynh cũng thật là, tiểu gia hỏa kia chỉ lấy ra dùng để chấn nhiếp người khác, lại không sử dụng, vì sao thu hồi”
Nam tử nói.
– Lấy ra chấn nhiếp người khác cũng như sử dụng.
Nữ tử cười nói.
– Nếu Tiểu Vũ như, khẳng định sẽ tức giận.
– Không sao.
Nam tử tự tin nói.
– Bảo bối cháu gái đã lớn, đã hiểu chuyện.
– Thật sao?
Nữ tử lắc đầu cười duyên một tiếng.
Nam tử kéo nàng vào lòng, đang muốn mở miệng nói chuyện.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng truyền âm bén nhọn.
– Trầm Hạo, gia gia ngài thật quá hỗn đản, trả Chiến Đế lệnh cho ta!
Dát.
Nam tử ngốc trệ.
Nữ tử che miệng cười nói.
– Tục danh cũng dám kêu, huynh xác định bảo bối cháu gái của chúng ta đã lớn, đã hiểu chuyện?