Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 776
Sau khi người Tiết gia rời đi, võ giả bên trong Cuồng Nhân Cốc sinh ra cảm giác bội phục thật sâu đối với Vân Phi Dương.
Thử hỏi.
Trong thế giới lấy võ làm đầu, mạnh được yếu thua, còn có ai trượng nghĩa tương trợ như thế?
Bọn người Lão Quách càng cảm động không còn lời nào có thể diễn tả, tập thể đi vào Cuồng Tông, bái tạ đối với Vân Phi Dương.
Trong lúc nhất thời.
Uy vọng Vân Đại Tiện Thần trong thành thẳng tắp tăng vọt, chỉ cần vừa ra khỏi cửa sẽ để mọi người ghé mắt.
– Sư đệ, ngươi bây giờ rất phong quang a.
Đậu Tất vừa trở về từ bên ngoài, nói:
– Rất nhiều người trong nội thành đều đang nghị luận ngươi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Người tốt trong bất kỳ địa phương nào cũng được hoan nghênh.
Đậu Tất nói:
– Người tốt trong tại thế giới mạnh được yếu thua, không có kết quả gì tốt.
– Ta biết.
Vân Phi Dương cười cười, nói:
– Sư huynh, đi, bồi tiếp ta đi dạo đi.
– Đi dạo?
Đậu Tất mờ mịt nhưng vẫn theo hắn đi ra ngoài.
– Lão Quách, ta đã cứu mệnh ngươi trừ trong tay Chí Tôn Tiết gia, đây là đại ân đại đức, ngươi báo đáp ta 500 khỏa linh thạch thôi?
– Lão Lý, con vợ ngươi thế mà chi xuất ra mấy chục khỏa, đuổi ăn mày hả?
– Móa, sớm biết như thế lão tử lúc ấy đã không nên trượng nghĩa cứu các ngươi!
– Nhanh lên, đừng loi nhoi, lấy linh thạch của các ngươi ra để không uổng công ta tự chặt cánh tay.
Vân Phi Dương lần lượt đòi linh thạch đám người mình cứu, Đậu Tất đứng bên cạnh xém chút phun một ngụm máu.
Mẹ trứng.
Đây là người tốt
Đi dạo một vòng trong thành, Vân Phi Dương đã lấy được mấy ngàn khỏa linh thạch, mừng rơn phấn khởi trở về.
Nói đùa.
Mình trượng nghĩa như thế, không thu chút vốn sao xứng đáng với Chiến Đế lệnh đã vỡ vụn kia a!
Nghĩ đến Chiến Đế lệnh vỡ nát.
Vân Phi Dương vô cùng đau lòng, dù sao, đồ chơi kia đại biểu cho Trầm gia, là Thần khí siêu cấp trang bức đó.
– Vân đại ca!
Nhưng vào lúc này, Mục Oanh từ trong phòng đi ra, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ hưng phấn.
Nha đầu này từ khi đi vào Cuồng Tông, rất ít khi đi ra ngoài, một mực thần thần bí bí thôi diễn cái gì đó.
– Oanh Oanh.
Vân Phi Dương cười hỏi:
– Có phát hiện cái gì?
Mục Oanh nhỏ giọng nói:
– Vân đại ca, muội tính ra trong ngàn dặm xung quanh có thể sẽ ẩn giấu một tòa cổ mộ.
Nàng không dám khẳng định.
Bời vì lấy đạo hạnh Mục Oanh hiện tại, rất khó dò xét triệt để trong thiên địa pháp tắc càng mạnh như Tiểu Thần Giới..
Vân Phi Dương nói:
– Đi, chúng ta đi tìm thôi.
Tu luyện quá buồn tẻ.
Buông lỏng bồi tiếp Mục Oanh ra ngoài du ngoạn cũng là một việc không tệ.
Vân Phi Dương mang theo Mục Oanh rời khỏi Cuồng Nhân Cốc, lần thứ nhất lấy tâm tính du ngoạn hành tẩu trên Tiểu Thần Giới.
– Vân đại ca, phong cảnh nơi này thật đẹp.
Đi giữa rừng núi đầy hoa tươi, Mục Oanh cười rất vui vẻ.
Những năm gần đây, nàng rất ít ở cùng với Vân Phi Dương, bây giờ có thể đơn độc ở chung, trong lòng vẫn rất vui sướng.
Cùng ở chung với nữ hài hồn nhiên ngây thơ này, Vân Phi Dương cũng có cảm giác buông lỏng.
Hắn hái từng đoá hoa tươi xinh đẹp, nói:
– Oanh Oanh, tặng cho muội.
Mục Oanh ngượng ngùng nhận lấy, nói:
– Cám ơn, Vân đại ca.
Vân Phi Dương nao nao.
Hắn chợt phát hiện, từ khi trọng sinh đến nay, nữ hài quen biết đầu tiên ngày càng đẹp hơn trước.
Trước kia, Mục Oanh chỉ có mười sáu tuổi, chỉ là một thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời.
Bây giờ.
Nàng đã lớn.
Đã trổ mã duyên dáng yêu kiều.
Tướng mạo Mục Oanh không bằng Lâm Chỉ Khê, lại không bằng Lương Âm, nhưng khí chất nhu thuận đặc thù tựa như nữ hài nhà bên.
Nữ hài dạng này sẽ để cho nam nhân dâng lên ý muốn bảo hộ nàng mãnh liệt.
Vân Phi Dương hiện tại có xúc động kéo Mục Oanh vào lòng, bảo vệ nàng thật tốt.
Hắn đi qua, nhẹ nhàng bắt lấy tay nhỏ trơn mềm của nàng, nói:
– Oanh Oanh, thật xin lỗi, những năm nay vội vàng tu luyện, không quan tâm đến muội.
– Vân đại ca.
Mục Oanh nở nụ cười xinh đẹp, nói:
– Có thể mỗi ngày nhìn thấy huynh, ta đã rất thỏa mãn.
Nàng biết.
Nam nhân này không tầm thường, mình chỉ có thể tận lực không quấy rầy hắn, để hắn trở nên càng mạnh.
Đúng như thế.
Đi vào Cuồng Tông hơn một năm, Mục Oanh đều chủ động biến mất, có thể tránh thoát thì tránh.
Vân Phi Dương không phải không biết Mục Oanh đang cố ý trốn mình, hắn nhẹ nhàng điểm lên cái mũi ngọc tinh xảo của nàng, nói:
– Nha đầu ngốc.
Ba chữ.
Nói rất ôn nhu.
Mục Oanh bị đùa giỡn như thế, khuôn mặt nhỏ còn muốn đỏ hơn lửa.
Vân Phi Dương cúi đầu xuống, cuối cùng hai bờ môi dính chặt vào nhau.
Thân thể Mục Oanh chấn động, đầu nhất thời rỗng tuếch, chỉ có thể bị động tùy ý nam nhân này khi dễ.
Đối mặt với Vân Phi Dương vô sỉ, nàng không có năng lực chống đỡ.
Giữa rừng núi.
Tràn đầy khí tức lãng mạn.
Thời gian tựa như ngưng kết tại thời khắc này, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người.
Nhưng.
Khi Vân Phi Dương chuẩn bị tiến thêm một bước, giữa rừng núi đột nhiên truyền đến gào thét đinh tai nhức óc, lập tức phá nát hỏng bầu không khí lãng mạn.
Mục Oanh lấy lại tinh thần, vội vàng ngượng ngùng đẩy ra Vân Phi Dương, mặt đỏ tới mang tai xoay người sang chỗ khác.
– Đáng giận!
Vân Phi Dương phẫn nộ nhìn về phía phương vị thanh âm truyền đến, trong ánh mắt lấp lóe sát cơ nồng đậm.
Muốn thật lãng mạn cùng nữ nhân của mình, lại bị một tiếng gào thét phá hư, khẳng định rất bực bội.
Ngoài trăm dặm.
Một đầu hổ thú bưu hãn cao lớn như núi đang vung vẩy chân tấn công hai tên võ giả Luyện Tâm Kỳ tầng năm.
Núi đá xung quanh vỡ nát, cây cối đổ sụp, có thể thấy được hai người một thú đã đánh rất lâu.
Cách đó không xa nằm ba tên Luyện Tâm Kỳ, sắc mặt bọn họ tái nhợt, trước ngực có vết trảo, xem ra đã bị thương.
Những người này là đám thợ săn trước đó đã xuất hiện trong khu vực đầm lầy Cuồng Nhân Cốc thấy Vân Phi Dương giết đại xà kia.
Cầm đầu là Trương Lực Duẫn.
Hắn và một tên đồng bạn khác đang khổ cực chống cự hổ thú, đã rõ ràng ở vào hạ phong!
“Rống!”
Hổ thú to lớn gào một tiếng, chân trước bỗng vung lên trực tiếp đánh bay tên Luyện Tâm Kỳ kia.
– Xong.
Ba tên Luyện Tâm Kỳ bị thương nhất thời xám mặt như tro.
– Trương ca, đừng quản chúng ta, ngươi nhanh chạy đi!
Một tên võ giả suy yếu hô.
Trương Lực Duẫn gian nan né tránh hổ thú to lớn tấn công, chân thành nói:
– Không được, chúng ta đồng sinh cộng tử.
Đoàn đi săn năm người bọn họ đã kết thành mấy chục năm, tình cảm huynh đệ thâm hậu.
“Rống!”
Cự hổ nhào tới, lợi trảo trên chân trước lóe ra ánh sáng âm u.
Trương Lực Duẫn tiêu hao quá nhiều thể lực, không thể né tránh, bị vạch phá trước ngực, bay ra ngoài như đạn pháo.
“Ầm ầm!”
Đại hổ xông lên, ngạo nghễ đứng trước mặt năm tên nhân loại trước mặt, trong con ngươi âm u hiện ra tia khinh thường.
Bọn người Trương Lực Duẫn đắng chát cười một tiếng.
Làm toàn chức thợ săn mấy chục năm, rốt cục cũng có một ngày chết trong tay con mồi.
“Hô!”
To lớn hổ thú giơ chân trước mang theo lực lượng kinh khủng đập tới năm người.
Thời khắc sắp vẫn lạc, Trương Lực Duẫn bi tráng quat to:
– Chư vị, kiếp sau vẫn làm huynh đệ!
– Kiếp sau vẫn làm huynh đệ!
Bốn người khác cùng hét lớn, một khắc này, bên trong ánh mắt của bọn họ không có hoảng sợ đối với tử vong.
Nhưng.
Ngay tại thời khắc cự trảo của hổ thú sắp vỗ xuống, một bóng người sát khí đằng đằng đột nhiên xuất hiện!