Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 774
Chí Tôn.
Đại cảnh giới thứ tư của Tiểu Thần Giới.
Áp đảo phía trên Hóa Thần cảnh, nắm giữ thực lực cường hãn hơn, nghe nói giơ tay nhấc chân có thể trảm nát núi đá, vạch phá không gian.
Trung niên kia tự xưng Chí Tôn, không cần nói cũng biết.
Từng người trong Cuồng Nhân Cốc lộ vẻ mặt sợ hãi, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Chí Tôn cấp cường giả để bọn tâm hắn sinh ra sợ hãi!
Rất nhiều người kêu thảm trong lòng:
– Tình huống như thế nào đây, tại sao kinh động Chí Tôn của siêu nhất lưu Tiết gia rồi!
Nếu như bọn họ biết.
Vân Phi Dương tùy tiện chỉ một hướng đế võ giả Cuồng Nhân Cốc đuổi theo nhìn thấy Tiết Thiếu Nhân, nghĩ hắn là người trộm bảo, nhất định sẽ chửi ầm lên.
“Xoát!”
Cuồng Tông phủ đệ, Cuồng Ngạo Thiên bay ra.
Hắn rơi vào trên đường phố, nhìn trung niên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Tiết Chiếu Minh!
Tiết Chiếu Minh?
Võ giả Cuồng Nhân Cốc lần nữa hít một hơi lãnh khí, bởi vì bọn họ có nghe nói qua cái tên này, chính là đệ đệ Gia chủ Tiết gia, xưng Tiết Nhị gia.
Nghe nói.
Năm mươi năm trước.
Có gia tộc đui mù đắc tội Tiết Nhị gia ra ngoài du ngoạn, kết quả, cả nhà bị diệt!
Mẹ ơi.
Đây là một nhân vật hung ác nha!
Khi võ giả Cuồng Nhân Cốc biết trung niên là Tiết Chiếu Minh, sợ xanh mặt.
Mềm sợ cứng, cứng sợ cường, cường sợ liều mạng, xem như võ giả Cuồng Nhân Cốc cứng thì cũng chỉ có thể nơm nớp lo sợ trước mặt Tiết Chiếu Minh,.
Cuồng Ngạo Thiên cũng buồn khổ trong lòng.
Tiết Chiếu Minh không phải hạng lương thiện, nổi giận xông vào vào Cuồng Nhân Cốc, chỉ sợ sẽ có phiền phức.
– Cuồng Ngạo Thiên.
Tiết Chiếu Minh lạnh lùng nói:
– Cuồng Tông các ngươi lợi hại, ngay cả đệ tử Tiết gia ta cũng dám khi dễ.
– Có ý gì?
Cuồng Ngạo Thiên mờ mịt.
Tiết Chiếu Minh cười lạnh nói:
– Giả bộ hồ đồ, gọi Vân Phi Dương lăn ra.
Cuồng Ngạo Thiên khẽ giật mình.
Ngọa tào.
Chẳng lẽ là tiểu tử kia gây Tiết gia?
– Là ai đang kêu tên của đại gia ta?
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương từ Cuồng Tông phủ đệ đi ra, trên mặt mang theo vẻ ngạo nghễ.
Mọi người thấy thế, khóe miệng co giật.
Tên này thật sự rất cuồng!
Đối mặt Chí Tôn của siêu nhất lưu Tiết gia, vậy mà tự xưng đại gia, còn dám nghênh ngang đi ra!
Cuồng Ngạo Thiên cũng cạn lời.
Mẹ nó.
Tiểu tử này quá tìm đường chết!
– Làm càn!
Ánh mắt Tiết Chiếu Minh lạnh lẽo, uy áp Chí Tôn giống như như bài sơn đảo hải đè tới.
– Quỳ xuống cho bản Chí Tôn!
Nhưng ngay thời khắc uy áp Chí Tôn sắp đánh tới, Vân Phi Dương hời hợt nâng tay lên, một khối yêu bài tinh xảo xuất hiện.
Phía trên khắc —— Long Hồn Chiến Đế.
Tiết Chiếu Minh thấy thế, thần sắc biến đổi, lúc này thu hồi uy áp, cả kinh nói:
– Chiến Đế lệnh!
– Chiến Đế lệnh?
Cuồng Ngạo Thiên và võ giả Cuồng Nhân Cốc nhao nhao trừng to mắt.
Bình thường lăn lộn ở Tiểu Thần Giới ba năm mươi năm đều nghe nói qua siêu siêu nhất lưu Trầm gia, tự nhiên cũng nghe nói qua Gia chủ tự xưng Chiến Đế của họ.
Chiến Đế lệnh.
Đại biểu cho Trầm gia Gia chủ.
Gặp Chiến Đế lệnh, như gặp bản tôn.
Tiết gia rất ngưu, nhưng trước mặt Trầm gia tối thần bí, thật không đáng giá nhắc tới!
– Ông trời ơi, tiểu tử này lại có Chiến Đế lệnh của Trầm gia Gia chủ?
Cuồng Ngạo Thiên có chút ngây người.
Phải biết.
Trầm gia xuất hiện tại Tiểu Thần Giới sáu ngàn năm, Chiến Đế lệnh chỉ xuất hiện qua mấy lần, mà người nắm giữ, không ai không phải con cháu Trầm gia.
Sao một ngoại nhân xuất ra Chiến Đế lệnh được ta.
Vân Phi Dương nhìn thấy Tiết Chiếu Minh chấn kinh, nhìn thấy Tông chủ và võ giả Cuồng Nhân Cốc trợn mắt hốc mồm, âm thầm buông lỏng một hơi.
– Vẫn rất có tác dụng!
Nói nhảm.
Địa vị của Trầm gia khiến Tiểu Thần Chủ còn kiêng kị, mà cầm Chiến Đế lệnh, như bản tôn đích thân tới, ai dám lỗ mãng.
– Tiểu tử.
Tiết Chiếu Minh tỉnh táo lại, nói:
– Ngươi có quan hệ cùng Trầm gia?
Khẩu khí mặc dù lạnh, nhưng nộ khí dần biến mất.
– Nói nhảm.
Vân Phi Dương ỷ vào Chiến Đế lệnh, chảnh chó đáp.
– Không có quan hệ thì sao ta có cái đồ chơi này?
“Hừ.”
Tiết Chiếu Minh lạnh lùng nói:
– Trầm gia Gia chủ từng nói qua, nếu người cầm Chiến Đế lệnh làm việc sai trái, có thể không quan tâm.
– Bản Chí Tôn ngược lại muốn hỏi một chút, Tiết gia đệ tử ta, một không đoạt, hai không trộm, thu hoạch được thiên tài địa bảo, vì sao ngươi mật báo, dẫn người khác đuổi giết?
– Mật báo?
Vân Phi Dương ngây người, mình trong khoảng thời gian này một mực trong Cuồng Tông, chuyện gì cũng không có làm nha.
– Không thừa nhận?
Tiết Chiếu Minh lạnh lùng nói:
– Thiếu Nhân, kể hết mọi chuyện ra để tất cả mọi người phân xử.
Đây là do có Chiến Đế lệnh, hắn mới giảng đạo lý, không có Chiến Đế lệnh, chỉ sợ sớm đã động thủ.
– Vâng, nhị bá!
Tiết Thiếu Nhân kể chuyện mình tiến vào sơn lâm thu thập dược tài, rồi bị người Cuồng Nhân Cốc bao vây.
– Cái đkm.
Vân Phi Dương chỉ bọn người lão Quách, nói:
– Là bọn họ truy sát ngươi, liên quan ta cái rắm!
Cuồng Ngạo Thiên cười lạnh nói:
– Tiết Chiếu Minh, Tiết gia các ngươi thật được, dòng chính bị ngược, lại tính lên thân đệ tử Cuồng Tông ta.
Có Chiến Đế lệnh, hắn cũng mạnh hơn một chút.
Thế nào.
Không phục thì động thủ xem, nhìn Tiết gia ngươi trâu, hay Trầm gia trâu!
Lão Quách quỳ trên đất đau khổ nói:
– Vân Phi Dương, là ngươi nói có vài bóng người chạy trốn, chúng ta lúc đó mới dựa theo hướng ngươi chỉ dẫn đuổi theo mà!
– Đúng đúng!
Những người khác nhao nhao hưởng ứng.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể làm đẩy trách nhiệm cho Vân Phi Dương, dù sao, tên này có Chiến Đế lệnh Tiết gia kiêng kỵ.
Nghe đến đó.
Vân Phi Dương rốt cuộc minh bạch.
Hắn sụp đổ nói:
– Ta mẹ nó tùy tiện chỉ một hướng, đám hỗn đản các ngươi thật đuổi thấy người!
– Tùy tiện chỉ?
Bọn người Lão Quách ngây người.
Vân Phi Dương không để ý đến hắn, sau đó nhìn về phía Tiết Chiếu Minh, nói:
– Ta cảm thấy, đây là hiểu lầm.
– Hiểu lầm?
Tiết Chiếu Minh cười lạnh.
Vân Phi Dương nói:
– Ta tới kể cho các ngươi nghe đầu đuôi câu chuyện.
– Ba tháng trước, khu vực Cuồng Nhân Cốc, trời sinh dị tượng, có lẽ có bảo vật xuất thế, mà ta trùng hợp đang lịch luyện trong một khu vực gần đó.
Vân Phi Dương nhìn về phía Tiết Thiếu Nhân, nói:
– Chắc hẳn, ngươi cũng nhìn thấy?
– Không sai.
Tiết Thiếu Nhân không phủ nhận, lúc ấy hắn còn đang suy đoán phải chăng có bảo vật gì sắp xuất thế.
– Về sau bảo vật xuất thế, bị một đám người thần bí cướp đi, Cuồng Nhân Cốc võ giả đuổi theo thì hỏi thăm ta bảo vật bị người nào lấy.
Vân Phi Dương hơi dừng lại, không có ý tứ gãi đầu, nói:
– Thực ra, ta cũng không có chú ý, mơ hồ chỉ một cái phương vị thôi.
Bọn người Lão Quách muốn chửi ầm lên.
Đại gia ơi.
Ngươi mơ hồ chỉ hại chúng ta thảm như thế!
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
– Những người này theo phương vị ta chỉ đuổi theo trùng hợp gặp được đệ tử Tiết gia các ngươi, sau đó thì có hiểu lầm này.
Như thế.
Tiết Chiếu Minh và Tiết Thiếu Nhân trầm mặc.
Võ giả Cuồng Nhân Cốc cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Phàm là người có IQ, sau khi nghe nói xong sẽ rõ ràng, đây thật là một hiểu lầm mỹ lệ.
“Hừ.”
Tiết Chiếu Minh lạnh lùng nói:
– Dù hiểu lầm, nhưng võ giả Cuồng Nhân Cốc đánh dòng chính Tiết gia ta, đoạt Linh Huyết Ngọc Chi là sự thật!
– Cái này đơn giản.
Vân Phi Dương liếc lão Quách một cái, nói:
– Còn không nhanh giao Linh Huyết Ngọc Chi ra cho Tiết công tử chịu tội!