Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 773
Một tháng sau.
Thương thế Đậu Tất khỏi hẳn, bọn người Vân Phi Dương đến thăm.
Nói thật.
Nếu như không phải nhờ Đậu Tất yểm hộ, hắn rất khó đào thoát trước mặt một đám cường giả.
– Đại sư huynh.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Ta sẽ đoạt lại Huyền Giáp cho ngươi, những tên khi dễ ngươi cũng sẽ trả giá đắt.
Hắn biết cảm ân người đối tốt với mình.
Đậu Tất cười nói:
– Sư đệ, có câu nói này của ngươi, ta yên tâm.
– Đi.
Hắn hứng thú nói:
– Chúng ta ra ngoài đánh một trận.
Vân Phi Dương cười đáp:
– Được.
Bắc Uyển diễn võ trường.
Vân Phi Dương và Đậu Tất bên trong đánh quên cả trời đất.
Trước kia.
Đối mặt đại sư huynh cường hãn, Vân Phi Dương chỉ có thể khó khăn né tránh từng chiêu.
Bây giờ.
Hắn đã có thể nhẹ nhõm trốn tránh, thậm chí cứng đối cứng.
“Oanh!”
Hai người lấy Cuồng Nộ Quyền chính diện oanh một phát, sau đó lui nhanh mấy chục bước.
– Cái lề gì thốn.
Đậu Tất có chút sụp đổ hô:
– Mới qua bao nhiêu tháng, không ngờ sư đệ người đã trưởng thành đến tình trạng như thế.
Vân Phi Dương sờ mũi một cái, cười nói:
– Đại sư huynh, qua một đoạn thời gian nữa, ta nhất định sẽ đè ngươi ra đánh.
“Ha ha ha!”
Đậu Tất cười to.
– Sư huynh chờ một ngày này!
“Bành!”
Trong nhà xí truyền đến một tiếng vang thật lớn.
La Mục và Vân Lịch núp trong bóng tối nhảy ra, nằm rạp trên mặt đất cười lớn.
– Con bà nó!
Đậu Tất kéo quần, nổi giận đùng đùng xông ra, quát:
– La Mục! Vân Lịch! Đám hỗn đản các ngươi!
“Ha ha ha!”
“A ha ha ha Haaaa…!”
Hai người cười càng không kiêng nể gì cả.
“A a!”
Đại sư huynh thối hoắc ngút trời giết tới, hai người La Mục thấy thế, co cẳng chạy.
“Oanh!”
“Oanh!”
Hai đóa mây hình nấm xuất hiện.
– Cái đkm.
– Ai chôn thuốc nổ ở chỗ này!
La Mục và Vân Lịch chôn trong hố sâu, bị tạc toàn thân ngăm đen, tóc tai tán loạn, miệng sùi bọt mép ngã quỵ.
“Ha ha ha!”
Hạng Cô xuất hiện trong thân cây, ôm bụng cười nói:
– Đây chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!
“Hưu!”
Nhưng vào lúc này, một khối thuốc nổ theo bùn đất bay tới.
Hạng Cô sớm phát giác, lúc này xoay người né tránh, tiếp theo cười nói:
– Nhị sư huynh, ngươi cho rằng…
“Xoát xoát!”
Mấy chục khỏa bom bay tới.
– Má!
Hạng Cô kinh biến.
“Rầm rầm rầm —— “
Sau một trận cuồng oanh loạn tạc, Hạng Cô miệng phun khói, uể oải đổ xuống bên cạnh La Mục và Vân Lịch.
Vân Phi Dương từ chỗ tối đi ra, trong tay quơ mấy khỏa thuốc nổ, nhếch miệng cười nói:
– Hoàng Tước như ngươi đâu thể thể thoát khỏi lòng bàn tay của thợ săn như ta?
– Vân đại soái ca, có thể cho mấy khỏa linh thạch không, trời sáng bản Vương khẳng định cho ngươi câu trả lời chắc chắn.
– Vậy à, đừng tìm Phi Dương ca, chúng ta cho ngươi mấy khỏa.
– Thật tốt!
Thao Thiết lấy từ chỗ La Mục và Vân Lịch mấy khỏa linh thạch, hấp tấp về phòng.
Đóng cửa phòng lại, không kịp chờ đợi lấy ra một khỏa linh thạch, há miệng nuốt vào.
“Oanh!”
Bên trong gian phòng truyền đến nổ tung.
“Ha ha ha!”
– Tiểu tử này ăn thật!
Hai người La Mục cười lăn lộn trên mặt đất.
– Đám người kia…
Vân Phi Dương đang tu luyện trên diễn võ trường hiện ra mỉm cười.
Đi vào Cuồng Tông hơn một năm.
Hắn và bọn người La Mục triệt để dung nhập, xem Cuồng Ngạo Thiên, Trưởng lão và sư huynh như thân nhân, cũng rất thích sinh hoạt an ổn như thế này.
Hắn hi vọng mình vĩnh viễn ở cùng nữ nhân của mình, cùng huynh đệ, bình tĩnh sinh hoạt khoái lạc.
Đáng tiếc.
Không cách nào làm được.
Bởi vì Vân Phi Dương gánh vác sứ mệnh tái tạo Thần Giới, nhất định không điềm tĩnh sinh hoạt.
Mà.
Có lúc, ngươi không đi gây phiền toái, phiền phức sẽ tự mình tìm tới cửa.
Ngày thứ hai.
Một đám võ giả đến Cuồng Nhân Cốc.
Bọn họ mặc y phục thống nhất, trước ngực có khắc chữ Tiết, ánh mắt sắc bén, khí thế như hồng, xem ra là cao thủ trong cao thủ!
– Tiết gia?
Võ giả nội thành nhìn thấy chữ trước ngực đám người, nhất thời sợ hãi.
Tại Tiểu Thần Giới, chỉ có Tiết gia mới dám khắc như thế.
Mà gia tộc này là siêu nhất lưu thế lưc áp đảo thập đại tông môn!
– Tiết gia từ trước đến nay không dễ dàng bước chân vào thế sự sao lại đến Cuồng Nhân Cốc ta?
Đột nhiên.
Có người phát hiện, trong đám người đi đầu Tiết gia, có một tên người trẻ tuổi mặc áo trắng.
Một tên cường giả Hư Không cảnh Cuồng Nhân Cốc, cau mày nói:
– Lão Quách, tiểu tử này nhìn khá quen.
Võ giả gọi lão Quách, nâng cằm lên nói:
– Thấy thế nào cũng giống tiểu tặc trộm bảo bị chúng ta quần ẩu ba tháng trước.
– Ta nhớ rồi, đúng là hắn.
– Trên ngực áo có thiêu chữ Tiết, hẳn là dòng chính Tiết gia.
– Ừm, không sai.
Dát.
Hai người ngốc trệ, tiếp theo nhìn nhau, sợ hãi nói:
– Thôi chết, hắn là dòng chính Tiết gia!
Xong, xong.
Không nghĩ tới, tên trộm bảo tặc bị đánh ba tháng trước lại là dòng chính Tiết gia, mình gây ra đại họa rồi!
Quả nhiên như vậy.
Thanh niên kia chỉ bọn hắn, cả giận nói:
– Nhị thúc, hai người là một trong hung thủ khi nhục tiểu chất!
Ánh mắt trung niên anh tuấn uy vũ đứng bên cạnh lạnh lẽo nói:
– Quỳ xuống!
“Vù vù!”
Lực lượng kinh khủng từ ánh mắt của hắn gào thét mà ra, trong nháy mắt chấn nhịp hai võ giả Cuồng Nhân Cốc, phảng phất như đại sơn đang áp xuống.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Hai tên Hư Không đại viên mãn bất lực phản kháng, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, thần sắc đột nhiên dữ tợn.
Người khác thấy thế, hít một hơi lãnh khí.
Một ánh mắt.
Đã để hai cường giả Hư Không đại viên mãn không tự chủ được quỳ xuống, thực lực người này tuyệt đối mạnh hơn Cuồng Ngạo Thiên!
Chẳng lẽ là Chí Tôn?
Cuối cùng.
Từng võ giả Cuồng Nhân Cốc toát mồ hôi lạnh, trong ánh mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Cường giả Chí Tôn.
Là tồn tại cực mạnh trong Tiểu Thần Giới
– Nhị thúc!
Tiết thiếu niêbn giơ tay, chỉ những võ giả khi nhục mình trong đám người, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Còn có bọn họ!
– Quỳ xuống!
“Phù phù, phù phù!”
Dưới ánh mắt của trung niên, hơn mười Hư Không cảnh võ giả không cách nào chi phối thân thể, cuối cùng quỳ rạp xuống đất.
Cũng mà là người ta chỉ để bọn hắn quỳ xuống.
Nếu như có sát tâm, chỉ sợ đã chết.
Cường giả.
Cường giả tuyệt đối!
Phá Toái cảnh, Hư Không cảnh, thậm chí cường giả Hóa Thần cảnh thật như con kiến hôi trước mặt trung niên.
Hung thủ khi nhục mình và đường đệ sau đó cướp đi Linh Huyết Ngọc Chi đều bị chế phục, Tiết thiếu niên nắm tay nói:
– Nhị thúc, còn có Vân Phi Dương!
– Hửm.
Trung niên ứng một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía phủ đệ Cuồng Tông, lạnh lùng hô:
– Cuồng Ngạo Thiên, lăn ra đây cho bản Chí Tôn.
Thanh âm rất lạnh lại ẩn chứa một loại lực lượng kinh khủng nào đó, chấn màng nhĩ võ giả nội thành đau nhức.
Hai chữ Chí Tôn.
Đã để tất cả mọi người xác định.
Cường giả Tiết gia trước mắt này là Chí Tôn không thể nghi ngờ!