Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 768
Nam tử tóc tím từ bên trong đi ra mang theo khí tức khủng bố, trong nháy mắt đã vượt qua mười tên hắc y nhân tu vi Hóa Thần cảnh.
Người này rất mạnh.
Mặc dù Hóa Thần đại viên mãn như Cuồng Ngạo Thiên trước mặt hắn cũng ảm đạm phai mờ.
Tử phát nam tử tóc dài bay phất phới, một gương mặt trắng nõn không tỳ vết, nữ nhân thấy thế chắc cũng sẽ ghen ghét.
Đây là một nam nhân vô cùng anh tuấn, ngũ quan không có gì để chê, tùy ý cười tà mị một tiếng bộc lộ ra mị lực để nữ nhân thần hồn điên đảo.
“Oa!”
Thần Thần si ngốc nói:
– Đẹp trai quá!
Đẹp cái rắm!
Vân Phi Dương thầm mắng một tiếng.
Tự xưng là đệ nhất mỹ nam tử Thần Giới như hắn khi nhìn thấy nam tử tóc tím, nhất thời có cảm giác bị đạp xuống.
Lão giả tóc trắng quỳ trên mặt đất, cung kính nói:
– Con cháu đời thứ ba mươi sáu của Tấn thị, Khương Thượng Nham cung nghênh Ngô Vương thức tỉnh!
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Đám người áo đen còn lại cũng quỳ xuống, dùng lễ tiết cao quý nhất nghênh đón Vương của bọn họ thức tỉnh.
– Tấn thị?
Vân Phi Dương nao nao.
Thần Giới trước kia có rất nhiều Thần, cũng có rất nhiều hậu duệ của Thần, mà cái này được xưng là Thị tộc.
Tấn thị một trong số đó.
– Chẳng lẽ lại tên này là tổ tiên của Tấn thị?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Thần Thần nói:
– A Nông, chẳng lẽ người không biết Tấn thị là tộc loại nửa người nửa thú à, tổ tiên bọn họ là Thao Thiết.
– Còn có chuyện như thế?
Vân Phi Dương âm thầm líu lưỡi.
Mẹ trứng.
Thần Giới trước kia thật loạn.
Lại có tộc loại kết hợp giữa người và thú.
Thần Thần nói:
– Tốt xấu gì cũng là Thần Giới Chiến Thần, ngay cả chuyện này cũng không biết, thật mất mặt.
Vân Phi Dương im lặng.
Tiểu nha đầu hiện tại ngày càng thích cà kịa chủ nhân như mình.
Bất quá.
Nói đi thì nói lại.
Thao Thiết có thể tránh thoát Thần Giới hạo kiếp, có thể thôn phệ chính mình để tự vệ, con cái đời sau của hắn làm sao còn sống, còn ở Tiểu Thần Giới?
Ngay tại thời khắc Vân Phi Dương suy nghĩ lung tung, nam tử tóc tím ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bờ môi, nỉ non.
– Ngủ say một vạn năm, đói quá.
– Không tốt.
Thần Thần nói:
– A Nông, chúng ta chạy mau!
– Chạy?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Đột nhiên, nam tử tóc tím nhẹ nhàng ngửa đầu, hé miệng hô to.
– Bản Vương đói, muốn ăn sạch hết thảy!
“Vù vù!”
Miệng hắn dần dần mở rộng.
– Trời ơi!
Vân Phi Dương trừng to hai mắt.
Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn, miệng nam tử tóc tím đã mở lớn mấy trượng, thấy rõ hàm răng và đầu lưỡi của hắn.
“Xoát!”
Vân Phi Dương không chút do dự, lúc này ôm Thần Thần chạy trốn, đến khi kéo ra hơn hai mươi dặm mới dừng lại.
“Hô!”
Miệng nam tử tóc tím vẫn đang không ngừng mở rộng cũng lan tràn ra xung quanh, bao trùm phạm vi mười dặm.
“Vù vù!”
Đột nhiên, khủng bố miệng rộng áp xuống.
Hiển nhiên, hắn muốn nuốt sạch phiến khu vực này.
– Không…
– Ngô vương…
Khương Thượng Nham cùng hơn mười người áo đen hoảng sợ kêu to, nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt.
Vân Phi Dương thấy thế, khóe miệng co giật.
Tên này thật giỏi, ngay cả con cái đời sau của mình cũng ăn!
“Oanh!”
Miệng rộng tiếp tục chìm xuống, sau đó chỉ nghe được âm thanh xào xạc truyền ra.
Nếu nhìn từ trên không sẽ thấy một cái miệng vô cùng lớn đang gặm mặt đất, hình ảnh vô cùng rung động.
“Hô!”
Miệng rộng bỗng nhiên khép lại, chợt cuốn lên, mặt đất hình thành một hố rộng mười dặm.
Hiển nhiên.
Đã bị gặm một ngụm.
“Răng rắc, răng rắc!”
Miệng rộng không ngừng nhai, sau đó nghe được một tiếng nuốt ừng ực, bắt đầu chậm rãi thu nhỏ.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Thao Thiết quả nhiên là loại ăn tạp danh bất hư truyền, ngay cả đại địa cũng ăn được.
Miệng nam tử tóc tím trở lại bình thường.
Hắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bờ môi, cau mày nói:
– Cái vị diện gì mà uẩn dục núi đá, cây cối không có một chút dinh dưỡng!
Đồ vật Tiểu Thần Giới để hắn ăn không quen.
“A.”
– Con cái đời sau của ta đâu?
Nam tử tóc tím mờ mịt.
Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.
Đại ca.
Con cái đời sau của ngươi đều bị ngươi nuốt rồi! Ngươi đang giả bộ hồ đồ hay đang giả ngây thơ!
– Ngô vương, chúng ta đang trong bụng của ngài!
Bên trong thân thể nam tử tóc tím truyền đến tiếng nghẹn ngào của Khương Thượng Nham.
– Ai nha.
Nam tử tóc tím vỗ trán.
– Ta có phải lại không cẩn thận ăn luôn người một nhà!
Nghe qua câu này đã biết hắn không ít lần ăn lầm người một nhà rồi.
“Phốc phốc phốc!”
Nam tử tóc tím nôn mấy hơi.
Khương Thượng Nham cùng hơn mười người áo đen ướt sũng từ trong miệng bay ra ngoài, trên thân dính đầy dịch vị cùng nước bọt, từng người suy yếu nằm trên mặt đất.
Vân Phi Dương muốn ói.
Mẹ nó.
Ăn rồi còn có thể phun ra, thật buồn nôn.
Mà cái bụng tên này chẳng lẽ giống như không gian giới chỉ, thì rất nhỉ một chút nhưng lại có thể chứa nhiều người như vậy!
– Ừm?
Đột nhiên, nam tử tóc tím khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương ẩn thân, nói:
– Ta ngửi ra được hơi thở của sự sống.
– Không tốt, bị phát hiện!
Vân Phi Dương biến sắc.
Hắn muốn ôm Thần Thần trốn, nhưng vừa quay người lại, nam tử tóc tím nguyên bản cách mình mấy chục dặm đã đứng tại trước mặt.
Tốc độ này.
Quá nhanh!
Nam tử tóc tím đánh giá Vân Phi Dương, lại nhìn Thần Thần, cười nói:
– Ha ha, không nghĩ tới còn gặp một đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ.
“Hừ.”
Thần Thần ngạo nghễ nói:
– Thao Thiết, chúng ta lại gặp mặt.
– Ngươi biết bản Vương?
Thao Thiết có chút ngoài ý muốn, chợt nhớ tới cái gì, nói:
– Ta hiểu rồi, ngươi khẳng định là con tiểu hồ ly bên người Dược Thần.
Thần Thần nhe răng toét miệng nói:
– Ta là Cửu Vĩ Thiên Hồ, không phải Hồ Ly!
“Ha ha ha!”
Thao Thiết cười to nói:
– Quả nhiên là tiểu hồ ly ngươi.
Thần Thần cạn lời.
Thao Thiết nhìn Vân Phi Dương một chút, hỏi:
– Tiểu tử, ngươi là ai?
Vân Phi Dương hất đầu, tiêu sái đáp:
– Vân Phi Dương.
– Vân Phi Dương?
Thao Thiết nâng cằm nỉ non:
– Danh tự sao quen tai thế.”
“Ba!”
Hắn vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ.
– Ôi trời, ngươi chính là Chiến Thần dám trộm nội khố của Thần Chủ kia!
Tại Thần Giới, Thao Thiết và Vân Phi Dương chưa từng gặp mặt, nhưng truyền thuyết có quan hệ đến Tiện Thần, vẫn như sấm bên tai.
Vân Phi Dương nói:
– Chuyện cũ trước kia, không đáng nhắc tới.
Thao Thiết hiếu kỳ lên tiếng hỏi:
– Đường đường là tam đại Chiến Thần đứng đầu Thần Giới, sao tu vi bây giờ còn chưa đến Thứ Thần Cấp thế?
– Ai.
Vân Phi Dương thở dài một hơi.
– Một lời khó nói hết.
Thao Thiết cười nói:
– Vừa mới thức tỉnh đã đụng phải Chiến Thần, nếu ăn ngươi cũng sẽ là một sự việc rất mỹ diệu.
Nói rồi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bờ môi.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
– Ngươi muốn ăn ta?
– Không sai, ta muốn ăn ngươi.
Thao Thiết vuốt tóc tím.
Làm một trong tứ đại hung thú Thần Giới, thích ăn Thần nhất, đỉnh phong Chiến Thần như Vân Phi Dương là thực vật hắn tha thiết ước mơ.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Khí tức tên này còn mạnh hơn Tông Chủ, nếu thật muốn ăn mình, khẳng định bất lực phản kháng a.