Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 769
– Ngươi không thể ăn ta!
– Vì cái gì?
– Bởi vì người của ta rất bẩn, mấy năm nay chưa tắm, ngươi ăn ta sẽ bị tiêu chảy.
– Không có việc gì, bùn mà bản Vương cũng dám ăn, không sợ bẩn.
” “
Vân Phi Dương sụp đổ.
Thao Thiết còn đi tới, nói:
– Yên tâm đi, thời điểm bản Vương ăn sẽ cẩn thận, cam đoan để ngươi không cảm giác thống khổ.
Vân Phi Dương lui lại một bước, nói:
– Ta cảm thấy, chúng ta có thể thương lượng một chút.
– Ta rất đói, đợi không kịp.
Thao Thiết tới gần, nói:
– Ta không muốn ăn bùn đất, ta muốn ăn thịt của Thần.
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
– Ta hiện tại không còn Thần Cách, căn bản không phải Thần, chỉ là một đống thịt bình thường.
Dát.
Thao Thiết ngừng chân, ngạc nhiên nói:
– Ngươi không phải Thần?
– Nói nhảm!
Vân Phi Dương đáp:
– Nếu lão tử là Thần, há để ngươi lớn lối như thế.
Thao Thiết mặc dù là một trong tứ đại hung thú Thần Giới, nhưng Vân Đại Tiện Thần là Chiến Đấu Chi Thần, thực lực khi còn trạng thái cường thịnh không phải nói đùa.
Dù đánh không thắng cũng tuyệt đối không thua.
Thao Thiết trầm giọng hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Hắn muốn ăn Vân Phi Dương, muốn nếm thử mùi vị Chiến Thần, nếu như không phải Thần, ăn còn có ý nghĩ gì.
Vân Phi Dương ảo não nói:
– Ngươi chẳng lẽ không nghe nói qua ta bị Chư Thần trấn áp?
Thao Thiết bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn lần nữa quan sát tỉ mỉ Vân Phi Dương, tiếp theo có chút uể oải nói:
– Xem ra, chỉ có thể đi tìm Thần khác.
– Thần khác?
Vân Phi Dương nhịn không được cười nói:
– Ngươi nhất định không ăn được thịt Thần rồi.
– Là sao?
Thao Thiết nghi hoặc.
Vân Phi Dương đột nhiên nghiêng người một góc 45 độ, ngửa đầu nhìn trời ưu thương nói:
– Trên thế giới này đã không còn Thần.
Thần Giới vỡ nát, chư Thần vẫn lạc.
Cường giả đến từ Chân Vũ Thần Vực sáng tạo ra Tiểu Thần Giới, thành lập trật tự Thiên Địa mới.
Biết được hết thảy, Thao Thiết cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn nỉ non.
– Bản Vương ngủ say một vạn năm vậy mà phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Vân Phi Dương nói:
– Người nào sẽ nghĩ tới Thần Giới bất tử bất diệt sẽ vỡ nát, thiên địa còn có cái gì vĩnh hằng.
Thao Thiết thở dài một hơi.
Đã từng là Chiến Thần.
Đã từng là Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Đã từng là Thao Thiết.
Một người hai thú đều đến từ Thần Giới, bây giờ đứng chung một chỗ có loại cảm giác luân lạc thiên nhai.
Thừa cơ hội này.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Thực ra chúng ta đều có chung địch nhân, không bằng hợp tác đối phó bọn hắn.
Thao Thiết lạnh lùng nói:
– Bản Vương không hứng thú hợp tác cùng tên gà mờ yếu nhớt như ngươi.
Vân Phi Dương bị thương rất nặng.
Hắn tiếp tục nói:
– Ngươi phải biết, thực lực của kẻ ngoại lai xâm lấn Thần Giới còn mạnh hơn Thần Chủ Đế Quân Thiên.
– Vậy thì thế nào?
Thao Thiết ngạo nghễ nói:
– Chờ bản Vương ăn uống no đủ sẽ giải quyết hết bọn chúng.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Tên này còn cuồng hơn mình.
Đột nhiên.
Không trung phía xa, mấy chục đạo lưu quang đang cực tốc bay tới, cường giả Cuồng Nhân Cốc đến.
“Xoát!”
“Xoát!”
Bọn họ rơi vào trước mặt Vân Phi Dương và Thao Thiết, nhìn hố to, nhất thời đưa ánh mắt khóa chặt trên thân Vân Phi Dương.
– Vân Phi Dương, ngươi có phải tìm được bảo vật gì hay không?!
Một võ giả hỏi.
– Đúng thế, đến cùng là thứ đồ chơi gì, mau lấy ra để chúng ta mở mang tầm mắt.
Bọn họ nghĩ lầm thành có bảo vật nào đó xuất thế, bị Vân Phi Dương thu hoạch được.
– Bảo vật?
Vân Phi Dương vô ý nhìn về phía Thao Thiết.
Nếu nói thế thì hắn đúng là bảo vật, hơn nữa, còn vô cùng trân quý!
Nhìn theo ánh mắt Vân Phi Dương, mọi người khóa chặt trên thân Thao Thiết, thầm nghĩ, chẳng lẽ người này thu được bảo vật?
Cuồng Tông đệ tử đang ngăn cản hắn?
Cuối cùng.
Một cường giả lạnh giọng quát:
– Tiểu tử, ta nhìn ngươi rất lạ mắt, không phải người Cuồng Nhân Cốc ta, thức thời một chút, nhanh giao chí bảo ra.
Vân Phi Dương là đệ tử Cuồng Tông, tính như người một nhà, nếu như đạt được bảo vật, cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám cướp.
Nhưng.
Nếu ngoại nhân đạt được, bọn họ không có gì cố kỵ, nên xuất thủ đoạt thì nhất định phải xuất thủ.
– Bảo vật?
– Giao ra?
Ánh mắt Thao Thiết dần lạnh lên.
– Ánh mắt tên này?!
– Con bà nó, chẳng lẽ hắn chưa nghe nói qua Cuồng Nhân Cốc chúng ta?
– Rõ ràng là một chim non!
– Móa, còn nhuộm tóc màu tím, cho rằng mình rất đẹp trai à!
Mọi người cười nhạo.
– Xong.
Vân Phi Dương vỗ đầu một cái, nói thầm:
– Đám người kia đang tìm cái chết.
Ánh mắt Thao Thiết càng âm u.
Hắn nắm quyền đầu, nói:
– Một đám đám cặn bã cũng dám lại ồn ào trước mặt bản Vương, muốn chết.
– Ai nha, còn tự bản Vương, ngươi coi mình là Hoàng Đế chắc?
– Mẹ, không được, ta nhịn không được, ta muốn đánh hắn!
Võ giả Cuồng Nhân Cốc, từng người tâm cao khí ngạo, bọn họ đâu thể nhẫn nhịn khi một ngoại nhân hung hăng càn quấy trước mặt mình.
– Đừng nói nhảm!
– Chúng ta làm thịt hắn đi!
“Xoạt!”
Hơn mười cường giả Hư Không cảnh xông lên.
– Cặn bã!
Thao Thiết không nhúc nhích, lạnh nhạt quát.
Vân Phi Dương lắc đầu, lúc này xoay người sang chỗ khác, hắn biết, bọn gia hỏa đui mù này chắc sẽ bị Thao Thiết tháo thành tám khối, cho nên không đành lòng xem tiếp.
“Bành!”
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, rõ ràng nghe được âm thanh xương sườn đứt gãy, Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Tên này ra tay rất nặng a.
“Oanh!”
Sau lưng lại truyền tới tiếng quyền, cùng âm thanh thổ huyết.
– Ai, theo lực đạo thì không chết cũng phải trọng thương.
“Bành bành bành!”
Đằng sau truyền đến từng đợt oanh kích y như đốt pháo.
Vân Phi Dương tuy quay đầu, nhưng có thể nhìn ra cảnh tượng đám võ giả Cuồng Nhân Cốc đang bị ngược vô cùng thê thảm.
Chỉ là.
Đối mặt với Thao Thiết tàn nhẫn ngược, võ giả Cuồng Nhân Cốc sao lại không phát ra tiếng kêu thảm nào, chẳng lẽ một quyền đã bị giết?
– A Nông.
Nhưng vào lúc này, Thần Thần giật nhẹ hắn, đồng tình nói:
– Người không thể ngăn cản sao?
Ngăn cản?
Vân Phi Dương im lặng.
Thao Thiết là một trong tứ hung, vừa rồi còn muốn ăn ta đây, nếu giờ ra mặt sẽ có phiền toái, vẫn không nên thì hơn.
– Tên này mình không thể trêu vào, đừng nói lung tung.
– Không phải vậy.
Thần Thần vội nói:
– Hắn bị đánh máu me khắp người, người không ngăn cản thì sẽ chết đấy!
Hắn?
Vân Phi Dương khẽ giật mình, vội vàng xoay người, nhất thời ngây ra như phỗng, bởi vì võ giả Cuồng Nhân Cốc đang liều mạng ngược Thao Thiết!
– Mẹ, cho ngươi trang bức!
– Móa, còn dám mắng tụi ta cặn bã, này thì thích ra vẻ ta đây!
“Bành bành bành!”
Mọi người tung quyền cước hầu hạ, Thao Thiết ngã trên mặt đất, bụm mặt, bị đánh toàn thân đẫm máu.
Mẹ nó.
Không phải tứ hung sao?
Con bà nó, không phải Thần Giới Thần thú sao?
Không phải sau khi tỉnh dậy có một phần mười thực lực sao?! Sao giờ lại bị một đám Hư Không cảnh ngược không có lực hoàn thủ thế này!
Càng im lặng là.
Trong lúc bị ngược, Thao Thiết thỉnh thoảng cả giận quát:
– Một đám cặn bã, một đám cặn bã!