Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 767
Chỗ rừng núi Vân Phi Dương đang đứng bị mây đen cuồn cuộn bao phủ, bộc lộ ra khí tức khủng bố.
Cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội.
Cả vùng rung động kịch liệt, núi đá vỡ nát, cây cối sụp đổ, tựa như phát sinh một loại tai nạn nào đó.
Bên trong Cuồng Nhân Cốc.
Rất nhiều võ giả phát giác ra được dị dạng, những ai đạt tới Phá Toái cảnh đại viên mãn nhao nhao bay lên xem.
– Đó là cái gì?
– Thiên địa dị biến, chẳng lẽ có chí bảo xuất thế?
Ánh mắt đám người nóng rực.
“Xoát!”
Mười mấy cường giả trong Cuồng Nhân Cốc bay qua.
Cuồng Ngạo Thiên đi ra khỏi thư phòng, nhing về mảng mây đen âm u nơi xa, chau mày, nói:
– Khí tức thật đáng sợ, chắc có hung vật sắp xuất thế.
– Không tốt!
Hắn biến sắc.
– Địa phương Phi Dương tu luyện chính là khu vực mây đen dày đặc kia!
Chưa dứt lời đã lăng không bay về hướng về phương vị hung vật xuất thế, hiển nhiên, hắn lo lắng Vân Phi Dương gặp nguy hiểm.
Cuồng Ngạo Thiên sẽ không ngờ.
Đối mặt hung vật xuất thế, Vân Phi Dương chẳng những không thoát đi, mà còn mang theo Thần Thần đi về hướng cỗ khí tức kia bạo phát.
– A Nông!
Thần Thần chỉ chỗ sâu, nói:
– Khí tức Thao Thiết ngày càng mạnh, hẳn ở phương vị này!
“Xoát!”
Vân Phi Dương lúc này xông qua.
Thao Thiết.
Thần thú Thần Giới.
Nói đúng hơn thì nó là một trong tứ đại hung thú Thượng Cổ.
Nó sinh hoạt tại Câu Ngô sơn của Thần Giới, thân thể giống như trâu, mặt người, con mắt mọc dưới nách, hàm răng như hổ, tiếng gọi như trẻ sơ sinh khóc.
Con thú này rất hung tàn lại lấy thôn phệ dương danh, nghe nói nó có thể ăn tất cả mọi thứ.
Năm đó tại Thần Giới, bao nhiêu đại năng đỉnh phong tiến về Câu Ngô sơn, muốn hàng phục nó làm tọa kỵ, cuối cùng lủi thủi quay về.
Vân Đại Tiện Thần tự nhiên nghe nói qua đại danh Thao Thiết cũng từng tiến về Câu Ngô sơn muốn thu phục nó. Không biết sao, đau khổ tìm kiếm vài năm không có kết quả, chỉ có thể mất hứng mà về.
– Kỳ quái.
– Thần Giới vỡ nát, Thao Thiết làm thế nào sống sót, mà còn ngủ say trong Tiểu Thần Giới?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Thần Thần nói:
– A Nông, Thao Thiết khẳng định dự cảm được Thần Giới hạo kiếp, nên sớm nuốt chính mình.
Thao Thiết đói, ăn vạn vật.
Quá đói, có thể ăn chính mình.
Đương nhiên.
Cái gọi ăn chính mình cũng là một loại bảo hộ, có thể để thân thể hóa thành hư vô, dung nhập giữa thiên địa, qua năm tháng tích lũy sẽ chậm chậm thức tỉnh.
Nó phi thường khó giải quyết.
Trừ phi nắm giữ thực lực tuyệt đối, bắt giữ nó trong lúc nó đang nuốt chính mình, nếu không, rất khó bị hàng phục.
Có thể lấy thực lực tuyệt đối áp chế Thao Thiết, lúc ấy tại Thần Giới, Thần Chủ Đế Quân Thiên cũng khó làm được.
Vân Phi Dương hưng phấn nói:
– Nếu như thế, thực lực của con Thao Thiết sắp thức tỉnh kia hẳn sẽ không quá kinh khủng.
Thần Thần hỏi:
– A Nông, người có ý gì?
Vân Phi Dương cười đáp:
– Thao Thiết là Thượng Cổ Hung Thú, nếu như có thể hàng phục, cưỡi nó đi ra ngoài sẽ rất phong cách.
Giống như hiện thực.
Một nhân sĩ thành công thì muốn có tiền, có xe, có phòng.
Tại Tiểu Thần Giới.
Một Thần thành công, thì phải có Thần khí, Thần Giáp, cũng phải có Thần thú.
Cái gì Bạch Hổ, Huyền Vũ các loại Thần thú, nhất định phải bắt một đầu, không vì đề cao chiến lực thì cũng vì khoe ra ngoài đi khắp bốn phương, nở mày nở mặt.
Năm đó Vân Phi Dương trộm Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm của Đế Quân Thiên, xém chút thuận tay trộm Tỳ Hưu – Thần thú tọa kỵ của người ta.
Đáng tiếc.
Tên kia quá cứng đầu, chỉ nhận Đế Quân Thiên làm chủ, Vân Phi Dương lừa gạt cách nào cũng không thể đắc thủ, sau cùng chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ này.
Bây giờ sắp gặp được Thao Thiết sắp thức tỉnh, lại rất có thể đang ở vào trạng thái hư nhược, Vân Phi Dương tự nhiên không thể bỏ qua!
– Cắt.
Thần Thần liếc mắt một cái, nói:
– Dù Thao Thiết sau khi tỉnh dậy rất suy yếu nhưng cũng có thể tung một chưởng vỗ chết người.
– Lợi hại như vậy?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Thần Thần giải thích.
– Nếu Thao Thiết nuốt chính mình, lần nữa thức tỉnh, mặc dù suy yếu cũng có một phần mười thực lực, A Nông đánh lại không?
– Đánh không lại.
Vân Phi Dương thừa nhận.
Thần thú như Thao Thiết, mặc dù chỉ có một phần mười thực lực cũng phi thường mạnh.
Chỗ sâu trong sơn mạch có một sườn núi.
Mười mấy hắc y nhân đứng bốn phía, cách xa nhau mấy trượng, sắp xếp thành một đội hình kỳ quái.
Vị trí trung tâm.
Một hắc y lão giả tóc trắng nâng la bàn trong tay, hai mắt nhắm nghiền, môi khẽ nhúc nhích như đang niệm một khẩu quyết gì đó.
“Ông!”
Sườn núi rung động rất nhỏ, từng đạo lưu quang lan tràn ra ngoài như muốn phác hoạ ra trận pháp.
Mười mấy người áo đen xung quanh cấp tốc thi triển thủ ấn, dưới chân huyễn hóa ra từng đạo lưu quang dung hợp với văn tuyến trên sườn núi.
“Đông! Đông!”
Đột nhiên, từng đạo dao động như tiếng tim đập có quy luật truyền ra từ bên trong.
Lão giả tóc trắng vung tay, la bàn trong tay bay ra, xoay quanh trên sườn núi rồi chầm chậm rơi xuống, khảm nạm vào khu vực trung ương văn tuyến.
“Hưu!”
Lưu quang lấp lóe, chiếu sáng thiên địa.
Đám hắc y nhân chắp tay trước ngực, đặt mình vào trong lưu quang, cùng nhau hô hoán, phảng phất như một tăng nhân thành kính đang cầu nguyện.
Cách đó không xa.
Vân Phi Dương và Thần Thần đã lặng yên mà đến, núp trong bóng tối.
– A Nông, bọn họ đang thi triển một loại thuật giải phong nào đó, mà Thao Thiết kia rất có thể bị chôn bên trong gò núi.
Thần Thần truyền âm.
Vân Phi Dương nói:
– Khí tức những người này rất cường đại, chí ít cũng phải là cường giả Hóa Thần cảnh.
“Oanh!”
Đột nhiên, sườn núi bỗng nhiên vỡ vụn, bụi đất tung bay, một đạo lưu quang phóng lên tận trời.
Cùng lúc đó, khí tức khủng bố cuốn tới tràn ngập phương viên mấy chục dặm, loại lực lượng kia để Vân Phi Dương hô hấp gian nan.
May mắn có Nghịch Thiên Quyết luôn vận chuyển, ước chừng một lát đã loại trừ cảm giác đè nén kia.
“Oa!”
Đột nhiên, một tiếng trẻ sơ sinh khóc vang vọng sơn lâm.
Muốn thức tỉnh?
Ánh mắt Vân Phi Dương gắt gao nhìn chằm chằm lưu quang nơi xa nghĩ thầm, một trong Tứ Đại Hung Thú Thần Giới – Thao Thiết có dáng dấp ra sao!
Sườn núi chỗ.
Lão giả tóc trắng cùng hơn mười tên người áo đen nghe được tiếng trẻ sơ sinh, ánh mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
Bọn họ tiếp tục niệm khẩu quyết, lưu quang lấp lóe ngày càng mãnh liệt.
Đột nhiên.
Bên trong lưu quang dần hiện ra một thân ảnh mơ hồ cự đại, hình dáng như trâu!
– A Nông, đây là thể ban đầu của Thao Thiết!
Thần Thần truyền âm.
Nàng là Cửu Vĩ Thiên Hồ, năm đó theo Dược Thần đi khắp bốn phương, gặp được rất nhiều Thần thú.
– Lớn như vậy?
Vân Phi Dương trừng to mắt.
Bên trong lưu quang hiện ra bóng Thao Thiết, cao ít nhất trăm trượng, mà còn đang không ngừng mở rộng!
– Thao Thiết thể hoàn chỉnh có thể cao vạn trượng, sóng vai với trời.
Thần Thần nói.
– Ngọa tào.
Hai mắt Vân Phi Dương tỏa sáng.
Thần thú lớn như vậy, nếu như cưỡi lên khẳng định sẽ rất oai phong a.
“Hưu!”
Đột nhiên, lưu quang trùng thiên biến mất, thể ban đầu của Thao Thiết cũng theo đó phai mờ, bên trong gò núi vỡ tan đi ra một tử phát nam tử vóc người thon dài.
“Đạp.”
Đi ra bước đầu tiên, thân thể nguyên bản loã lồ dần dần ngưng tụ ra khải giáp màu tím, lại đi bước thứ hai đã vũ trang đến toàn thân.
“A —— “
Nam tử tóc tím lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, lệch đầu, cười tà nói:
– Một vạn năm, bản Vương rốt cục cũng thức tỉnh, nhân loại cặn bã, run rẩy đi!