Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 766
Bên trong lời nói của Vân Phi Dương ẩn chứa khí thế lạnh lùng.
Bọn người Trương Lực Duẫn nhao nhao ngừng chân.
Bọn họ kiêng kị thực lực Vân Phi Dương, càng kiêng kị thân phận đệ tử Cuồng Tông của hắn.
Dù sao.
Cái tông môn này không có nói đạo lý như bình thường
Nếu như tâm huyết dâng trào, giết chết đám người mình thì thật khóc không ra nước mắt.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
– Các ngươi biết đây là địa phương nào không?
Phiền phức.
Năm người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Địa phương bọn họ đứng dù là hoang sơn dã lĩnh nhưng cũng thuộc Cuồng Nhân Cốc.
Trong Tiểu Thần Giới, người nào không biết.
Không thể tự tiện tiến vào khu vực Cuồng Nhân Cốc, một khi bị phát hiện sẽ phải không may.
– Vân thiếu hiệp.
Trương Lực Duẫn xoay người, chắp tay cười nói:
– Chúng ta vô ý đi ngang qua, sẽ lập tức rời đi ngay!
– Đúng đúng!
Bốn võ giả khác vội vàng phụ họa.
– Rời đi, có thể.
Vân Phi Dương nói:
– Lưu không gian giới chỉ lại.
– A?
Đám người Trương Lực Duẫn nhất thời xoắn xuýt.
Trong không gian giới chỉ của họ có rất nhiều con mồi và tinh hạch, tất cả đều dùng máu để đổi lấy, cứ như vậy giao ra, khẳng định rất đau lòng.
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương âm u nói:
– Các ngươi có thể không giao, nhưng kết cục sẽ y như đầu rắn vừa rồi.
Uy hϊế͙p͙.
Trần trụi uy hϊế͙p͙.
Đám người Trương Lực Duẫn nhất thời khóc không ra nước mắt.
– Nhanh lên…
Vân Phi Dương không nhịn được nói:
– Thời gian của ta có hạn.
– Tốt thôi!
Trương Lực Duẫn lấy không gian giới chỉ ra, đau lòng ném qua.
Bốn người khác cũng làm theo.
Nếu như đổi lại địa phương khác, bọn họ có lẽ sẽ phản kháng, nhưng nơi này là Cuồng Nhân Cốc, ai biết trong chỗ tối còn có Cuồng Tông đệ tử ẩn núp hay không.
Giá tinh hạch tuy cao, nhưng sinh mệnh càng quý hơn!
Vân Phi Dương tiếp nhận không gian giới chỉ, quát:
– Lăn.
“Xoát xoát!”
Năm tên thợ săn nhất thời chuồn đi, chạy một hơi ra xa sơn lâm, xác định không còn ai đuổi theo mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
– Toi hết công sức mấy tháng nay cmnr.
– Ai, ý tưởng thực xui xẻo!
Mọi người nhao nhao lắc đầu, ủ rũ rời đi, bọn họ là tán tu, hoàn toàn không có dũng khí ghi hận Vân Phi Dương.
Một dòng suối nhỏ vắng vẻ, Vân Phi Dương thanh tẩy đơn giản, bắt đầu kiểm kê đồ vật trong năm không gian giới chỉ.
30 khỏa tinh hạch tam tứ giai Phàm Thú, tinh hạch ngũ lục giai Phàm Thú cũng có bảy tám khỏa, da lông cùng tài liệu ly kỳ cổ quái đếm không hết.
– Cũng không tệ lắm.
Vân Phi Dương hài lòng cười.
– A Nông!
Thần Thần lên tiếng:
– Nhẹ nhàng như vậy đã thu hoạch được rất nhiều tinh hạch, chúng ta dứt khoát đi ăn cướp đi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta là Chiến Thần, ngươi là Thần thú, hai ta đi ăn cướp, giá trị con người ở đâu?
– Cắt.
Thần Thần bĩu môi nói:
– A Nông làm chuyện này đã không biết bao nhiêu lần, còn nói rơi giá trị con người?
Vân Phi Dương thu lại không gian giới chỉ, nói:
– Đi thôi, chúng ta tiếp tục thâm nhập vào sâu, có lẽ sẽ đụng tới Linh thú.
– A Nông, người có đánh thắng được Linh thú có thể so với Hư Không cảnh?
– Không thể.
Vân Phi Dương đáp.
Linh thú Hư Không cảnh thực lực mạnh mẽ, hắn vẫn tự mình hiểu lấy.
– Vậy thì đi làm gì?
Thần Thần không hiểu.
Vân Phi Dương nói:
– Ta cần thể nghiệm sinh tử, như thế mới có thể kích phát tiềm năng.
“A.”
Thần Thần hiểu ra.
– A Nông thích bị ngược.
Vân Phi Dương tiếp tục thâm nhập sâu vào trong, đi đến trăm dặm, Phàm Thú du đãng giữa rừng núi đều cấp tám trở lên.
– A Nông.
Thần Thần dừng lại cất tiếng hỏi:
– Có muốn ta giúp người kích phát tiềm năng hay không?
Vân Phi Dương nghi hoặc.
– Giúp thế nào?
“Phù phù!”
Thần Thần hóa thành hình thái Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhảy lên nhánh cây, ngửa đầu kêu to.
Thanh âm kinh động Phàm Thú xung quanh.
Chúng tập thể xông lại, số lượng ít nhất cũng phải trăm con! Mà lại giống như có thù giết cha, từng con hung thần ác sát mạnh mẽ đâm tới hướng Vân Phi Dương!
– Cái đờ cờ mờ!
Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến.
Trăm con tám chín giai Phàm Thú trùng trùng điệp điệp giết tới, lấy thực lực hắn bây giờ, chỉ có thể chạy!
“Xoát!”
Vân Đại Tiện Thần thi triển Cuồng Tông Phi Bộ chạy té cức té đái.
“Ô ô!”
Thần Thần vẫn không ngừng kêu to.
Tám chín giai Phàm Thú vài trăm dặm xung quanh nghe tiếng mà đến, sáp nhập vào bầy truy đuổi Vân Phi Dương.
– Thần Thần!
Vân Phi Dương lớn tiếng quát:
– Đừng kêu nữa, coi chừng chết người a!
Thần Thần giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục ngồi xổm trên tàng cây gọi bạn.
Rất nhanh.
Sau mông Vân Phi Dương có hơn năm trăm đầu cao giai Phàm Thú truy theo không bỏ, chúng một đường phi nước đại, thanh thế to lớn.
Dù Phá Toái cảnh đại viên mãn.
Đối mặt với nhiều Phàm Thú như vậy cũng chỉ có thể chật vật mà chạy!
Đêm tối.
Vân Phi Dương nằm sấp trong sơn động. Giờ phút này, hai mắt hắn không ánh sáng, tất cả sức lực như bị móc sạch.
“Hắc hắc.”
Thần Thần ngồi xuống, cười nói:
– A Nông, bị nhiều Phàm Thú truy như vậy có phải rất thoải mái, có phải đã kích phát được tiềm năng?!
– Ngươi…
Vân Phi Dương im lặng.
May mà mình có năng lực chạy trốn, đổi lại người khác thì chỉ sợ đã bị bầy thú nuốt mất!
Sơn lâm trong khu vực Cuồng Nhân Cốc đến đêm khuya, vừa đen vừa âm u khiến người ta không rét mà run.
“Xoát!”
Đột nhiên, một đám người mặc áo đen lặng yên không một tiếng động bay xuống.
Trong tay người áo đen dẫn đầu cầm một la bàn hình thù kỳ quái, phía trên lóe ra lưu quang, không ngừng nhảy nhảy.
– Tinh vị chỉ dẫn có cảm ứng.
Người áo đen phát ra âm thanh già nua, run rẩy nói:
– Thần thú Thao Thiết đang ngủ say ở chỗ này.
Trong ánh mắt đám người sau lưng lấp lóe vẻ hưng phấn.
– Đi thôi.
“Xoát xoát!”
Đám người biến mất trong trời đêm.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương khôi phục lại bình thường, sinh long hoạt hổ.
– A Nông!
Thần Thần cười hỏi:
– Còn muốn ta hỗ trợ không?
– Đừng!
Vân Phi Dương nói:
– Còn nữa ta sẽ chết đó!
Thần Thần cười nói:
– A Nông cũng biết sợ à.
Vân Phi Dương cười nói:
– Chúng ta xuất phát.
Hai người lần nữa lên đường.
Bất quá.
Đi hơn mười dặm, Thần Thần đang nhảy nhót tưng bừng đột nhiên ngừng chân, che ngực, sắc mặt có chút tái nhợt.
Vân Phi Dương nói:
– Sao Sắc mặt khó coi vậy?
Thần Thần khó nhọc đáp:
– A Nông, ta cảm ứng được một cỗ khí tức phi thường cường đại, giống như có một tồn tại rất đáng sợ sắp thức tỉnh!
– Nhân vật đáng sợ?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Làm cho Thần thú như Cửu Vĩ Thiên Hồ kiêng kị, nhân vật đáng sợ này chắc phải vô cùng đáng sợ!
– A Nông.
Trong ánh mắt Thần Thần lóe ra vẻ kinh ngạc, nói:
– Cỗ khí tức này tương tự với Thao Thiết.
– Cái gì?
Vân Phi Dương trừng to mắt.
“Vù vù!”
Đột nhiên, sơn lâm nổi lên cuồng phong.
Trên không, từng mảnh mây đen cấp tốc ngưng tụ, sấm sét nhất thời vang dội!
“Oanh!”
Đại địa run rẩy, núi đá vỡ nát.
“Rống!”
Hung thú trong sơn lâm hoảng sợ gào thét, mất mạng chạy trốn như muốn thoát khỏi khu vực này.
Vân Phi Dương ngưng trọng nói:
– Thiên địa dị biến, bách thú kinh loạn, đây là dấu hiệu Thần thú xuất thế!
Thần Thần gian nan đứng lên.
Nàng nhìn về phía khu vực mây đen ngưng tụ nồng nặc nhất, nói:
– A Nông, cỗ khí tức cường đại kia là của Thao Thiết, nó giống như bị lực lượng nào đó kích phát, đang dần thức tỉnh!