Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 746
Một trận săn bắt theo bọn người Vân Phi Dương đi ra khỏi Mê Vụ Sơn Lâm kết thúc.
Hiển nhiên.
Võ giả Cuồng Nhân Cốc tại thời khắc này không phải đóng vai thợ săn, mà chính là con mồi.
Trên mặt bọn họ hiện vẻ bị thương đi vào cốc, không quên quay lại nhìn về phía bọn người Vân Phi Dương.
Mẹ trứng.
Một đám người điên!
Bọn người Vân Phi Dương biểu hiện cực kỳ xuất sắc.
Cuồng Ngạo Thiên không kìm được vui mừng nói:
– Bọn tiểu thái điểu các ngươi đã phá mất quy củ mấy ngàn năm của Cuồng Nhân Cốc ta rồi.
– Các sư đệ, lợi hại!
Ba người Đậu Tất nhao nhao giơ ngón tay cái.
Bọn Vân Phi Dương rất khiêm tốn cười một tiếng.
Bọn họ bây giờ còn có điểm mơ hồ, quy củ Cuồng Nhân Cốc mấy ngàn năm đến cùng là cái gì.
– Đi thôi.
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Chúng ta vào cốc.
Khảo nghiệm Mê Vụ Sơn Lâm kết thúc, đám người Vân Phi Dương đã có tư cách tiến vào Cuồng Nhân Cốc.
Rất khó tưởng tượng được, nguyên bản vẫn là sơn lâm, miệng cốc tương đối ẩn thấp, sau khi đi vào thì đột nhiên biến đổi.
Không có hoa cỏ, không có cây cối.
Một con đường do đá làm nền xuất hiện.
Đi khoảng trăm trượng, một cổng thành to lớn hiện ra trước mắt, bởi vì hoàn cảnh mà không có thành tường.
Một tòa thành trì xây dựng trong một sơn cốc, phát ra khí tức ngăn cách mọi thứ.
Trên cửa thành khắc ba chữ to, Cuồng Nhân Cốc!
Chữ viết cứng cáp mạnh mẽ.
Xem ra, thực lực khắc chữ người rất mạnh.
Vân Phi Dương thấy thế, thần sắc nao nao.
Hình như hắn cảm nhận được một loại võ đạo áo nghĩa nào đó bên trong ba chữ này.
Không khỏi si ngốc đứng tại chỗ.
Lâm Chỉ Khê theo sau thấy thế, vội vàng dò hỏi:
– Sao thế?
Vân Phi Dương thủy chung không đáp.
Một khắc này.
Hắn tiến vào một loại trạng thái lĩnh ngộ thần kỳ nào đó, trong thức hải không ngừng hiện ra ba chữ Cuồng Nhân Cốc.
Khi thì phân tán, khi thì hợp lại.
“Vù vù!”
Đột nhiên, Cuồng Kinh bên trong thân thể Vân Phi Dương tự hành vận chuyển, Cuồng Khí cuồn cuộn xuất hiện quanh thân.
– Hả?
Cuồng Ngạo Thiên ngừng chân, nhìn về phía Vân Phi Dương, ngạc nhiên hô:
– Chẳng lẽ lời đồn là thật?
Ba người Đậu Tất khẽ giật mình.
– Không phải chứ?
Cuồng Nhân Cốc do đệ nhất cuồng nhân – Đấu Đại Đảm sáng lập, ba chữ lớn cứng cáp trên cửa thành cũng do ngài tự mình viết.
Nghe nói.
Sau khi viết ra ba chữ, Đấu Đại Đảm nói với đệ tử:
– Ba chữ Cuồng Nhân Cốc này ẩn chứa huyền cơ, người có duyên đốn ngộ được thì sẽ có lợi ích không nhỏ!
Mấy ngàn năm qua.
Ba chữ thủy chung khắc trên cửa thành, nhưng không ai có thể theo lĩnh ngộ ra cái gì.
Dần dà.
Dù lịch đại tông chủ Cuồng Tông hay võ giả tới đây, đều cho rằng đệ nhất cuồng nhân năm đó nói đùa.
Nhưng.
Ngay hôm nay.
Vân Phi Dương nhìn chằm chằm ba chữ Cuồng Nhân Cốc lại lâm vào một loại trạng thái tư duy đờ đẫn nào đó để Cuồng Ngạo Thiên không thể không suy đoán truyền thuyết là thật.
– Phi Dương ca.
La Mục muốn đi lên đẩy đẩy Vân Phi Dương.
– Đừng nhúc nhích!
Cuồng Ngạo Thiên vội vàng ngăn cản.
– Hắn đã tiến vào trạng thái đốn ngộ, chớ quấy nhiễu!
– Đốn ngộ?
La Mục vội vàng rút tay về.
Những người khác kinh ngạc.
Trong thời khắc nào đó, bị một loại cảnh tượng hay sự vật nào đó ảnh hưởng, võ giả sẽ tiến vào trạng thái lĩnh ngộ đặc thù, mà cái này được gọi là đốn ngộ.
Trong thời gian đốn ngộ.
Tư duy võ giả mất phương hướng, quên hết mọi thứ, tâm chỉ nghĩ tới một việc, sau khi nghĩ thông suốt hoặc lĩnh ngộ, sẽ được ích lợi không nhỏ.
Nghe nói.
Có võ giả tiến vào trạng thái đốn ngộ sau khi tỉnh dậy, tu vi kịch liệt đề bạt.
Vạn Thế Đại Lục cũng có ghi chép về vấn đề này.
Nổi danh nhất là ba ngàn năm trước, một Vũ Đồ sau khi thấy sóng biển dập dờn thì đốn ngộ, sau khi tỉnh dậy, không chỉ lĩnh ngộ Thủy thuộc tính, mà còn nhất cử đột phá đến Vũ Tông.
Có thể nói.
Đốn ngộ là một loại trạng thái lĩnh ngộ thần bí, thần kỳ nhất, đồng thời cũng khó xuất hiện nhất.
Chỉ nói Vạn Thế Đại Lục, võ giả tiến vào trạng thái đốn ngộ, vạn năm qua, không cao hơn năm người.
Đốn ngộ.
Có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Nếu cơ duyên tạo hóa dạng này bị ngoại lực quấy nhiễu sẽ vô cùng tiếc nuối.
“Xoát!”
Cuồng Ngạo Thiên vung tay lên, bàng bạc thuần nguyên lực xuất hiện, bao phủ mười trượng xung quanh Vân Phi Dương, đơn độc ngăn cách, nói:
– Các ngươi vào thành đi, để ta bảo hộ hắn.
Tông Chủ Cuồng Tông tự mình hộ pháp, bọn người Lâm Chỉ Khê rất yên tâm, sau đó theo Đậu Tất đi vào thành.
Trên đường.
Lam Sấu hâm mộ nói:
– Tứ sư đệ quá ngưu, vậy mà từ ba chữ Cuồng Nhân Cốc tiến vào trạng thái đốn ngộ người khác tha thiết mơ ước.
Hạng Cô nói:
– Năm đó khi ta nghe về truyền thuyết kia, ngồi xổm ngoài cửa thành nhìn trọn vẹn ba ngày ba đêm, ngây ngất hồi lâu cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
“Haha.”
Đậu Tất cười nói:
– Cơ duyên như thế chỉ cho người có duyên, không có duyên thì dù ngồi xổm cả đời cũng đừng hòng lĩnh hội.
– Nói cũng đúng.
– Đại sư huynh, sau khi tứ sư đệ đốn ngộ thức tỉnh, tu vi có thể đột nhiên tăng mạnh hay không?
Đậu Tất trả lời.
– Ta nào biết được, ta chưa bao giờ đốn ngộ qua.
Bọn người La Mục không nói.
Bọn họ đang âm thầm cầu nguyện, tên này có thể tăng cao tu vi, đột phá đến Phá Toái cảnh hoặc Hư Không cảnh.
Nghiêm ngặt trên ý nghĩa mà nói, từ khi trọng sinh đến đây, đây là lần thứ hai Vân Phi Dương tiến vào trạng thái đốn ngộ.
Lần đầu tiên là theo Tứ Hải Kiếm Đế tu luyện, lịch luyện bên trong thác nước, được kích phát từ câu nói nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề.
Lần đốn ngộ kia được ích lợi không nhỏ.
Không chỉ để Nghịch Thiên Quyết thuận lợi đột phá đến tầng mười một mà còn diễn hóa ra một phương thế giới.
Lần này.
Vân Phi Dương tiến vào đốn ngộ cũng nhờ ba chữ Cuồng Nhân Cốc dẫn dắt, bởi vì bên trong ẩn chứa một loại áo nghĩa nào đó.
Giờ phút này, hắn đã quên hết mọi thứ.
Trong thức hải thủy chung xuất hiện bút họa rắc rối phức tạp phác hoạ ra đồ án huyền diệu. Cùng lúc đó, Cuồng Kinh điên cuồng vận chuyển.
“Vù vù ——”
Cuồng Khí theo bút họa trong thức hải Vân Phi Dương không ngừng thay đổi, ngày càng thực chất hóa.
– Cường độ Cuồng Khí được đề cao.
Cuồng Ngạo Thiên ngưng trọng nói:
– Chẳng lẽ, lần đốn ngộ này sẽ gia tăng cảnh giới của Cuồng Kinh?
Quả nhiên.
Vẻn vẹn nửa canh giờ.
Cuồng Khí quanh thân Vân Phi Dương triệt để hóa thành màu trắng tinh, như thế cũng đại biểu, Cuồng Kinh đạt tới Hoàng giai sơ phẩm.
Cuồng Ngạo Thiên có chút sụp đổ.
Tu luyện Cuồng Kinh không có bao lâu đã lĩnh ngộ đến Hoàng giai sơ phẩm, tốc độ như thế, tuyệt đối xưa nay chưa từng có!
Nhưng.
Vân Phi Dương cũng không thức tỉnh.
Hắn vẫn ở vào trạng thái đốn ngộ sâu. Cuồng Ngạo Thiên cả kinh lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ, còn có khả năng đề bạt?
Một ngày sau.
Vân Phi Dương vẫn đứng trước cửa thành, giờ khắc này, Cuồng Khí bao quanh người hắn, bên trong màu trắng pha lẫn nhạt màu xanh nhạt.
Màu sắc đại biểu cảnh giới.
Màu trắng đại biểu Hoàng giai sơ phẩm.
Trong trắng pha xanh đại biểu Hoàng giai trung phẩm.
Xanh lá đại biểu Hoàng giai cao phẩm.
Quanh thân Vân Phi Dương bao phủ cuồng khí màu trắng xen màu xanh, cũng chứng mình bước vào Hoàng giai trung phẩm.
– Còn chưa kết thúc.
Cuồng Ngạo Thiên sụp đỗ nói:
– Chẳng lẽ sẽ đột phá đến Hoàng giai cao phẩm?
Hai ngày sau.
Cuồng Khí bao phủ quanh thân Vân Phi Dương đã hóa thành màu xanh lục, cấp bậc của Cuồng Kinh Tâm Pháp chính thức bước vào Hoàng giai cao phẩm!
Nhưng.
Vẫn chưa thức tỉnh.
Vân Phi Dương đứng yên tại chỗ, ba chữ trong thức hải vẫn không ngừng phá giải cùng tổ hợp, phảng phất như một loại ảo nghĩa võ học chí cao vô thượng nào đó!
Khóe miệng Cuồng Ngạo Thiên co giật.
– Sẽ không đột phá đến Huyền Giai chứ?