Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 747
Vân Phi Dương đứng trước cửa thành ba ngày, Cuồng Kinh tự hành vận chuyển đột phá đến Hoàng giai cao phẩm.
Đây quả thật khủng bố.
Nhưng.
Càng kinh khủng là còn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, vẫn đang đốn ngộ.
Ba ngày sau.
Cuồng Khí màu xanh lá bao phủ quanh thân Vân Phi Dương dần dần chuyển hóa, từ lục sắc biến thành tử sắc, điều này đại biểu cho việc bước vào Huyền Giai!
“Hô!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương đang đốn ngộ hít sâu một hơi, tròng mắt khôi phục hào quang.
Hắn từ bên trong đốn ngộ thức tỉnh.
Cuồng Ngạo Thiên đang hộ pháp thấy thế cũng buông lỏng một hơi, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Mấy ngày ngắn ngủi.
Dựa vào ba chữ Cuồng Nhân Cốc đốn ngộ đột phá Cuồng Kinh đến Huyền Giai, thực đáng sợ.
Cũng không biết.
Lực lượng của hắn hiện tại khi vận dụng Cuồng Kinh thi triển Cuồng Khí sẽ mạnh đến mức nào!
– Kỳ quái.
Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, nỉ non.
– Ba chữ này đến cùng ẩn chứa áo nghĩa gì, ta cái gì cũng không tìm hiểu ra đây?
“Phù phù.”
Cuồng Ngạo Thiên ngã cắm đầu xuống đất.
Thằng ôn con ngươi đột phá tâm pháp đến Huyền Giai sơ phẩm còn nói không có lĩnh hội gì!
Vân Phi Dương tiến vào đốn ngộ tăng Cuồng Kinh lên tới tầng thứ Huyền Giai, mà chính hắn lại ngơ ngơ ngác ngác.
Nếu như không phải điều động Cuồng Khí phát hiện màu sắc thay đổi, chắc còn không ý thức được điểm này.
Cuồng Ngạo Thiên triệt để suy sụp.
Năm đó hắn mỗi ngày nỗ lực đề bạt Cuồng Kinh, phí tâm thần rất lớn, có thể nói vô cùng gian nan.
Nhìn người ta xem!
Một phen đốn ngộ đần độn u mê đã đạt tới Huyền Giai!
Ai.
Người so với người, tức chết người thôi!
Được Cuồng Ngạo Thiên hướng dẫn, Vân Phi Dương vào thành cũng đi vào phủ đệ treo bảng hiệu Cuồng Tông.
Cuồng Tông có diễn võ trường, có vườn hoa, còn có phòng nghị sự, tương tự đại viện của phổ thông gia tộc.
Không giống nhất.
Chính là phi thường lớn!
Vân Phi Dương theo Cuồng Ngạo Thiên tiến về Bắc Uyển – nơi mình sẽ ở lại, đi một hồi lâu mới tới.
Chỉ là.
Một đường đi tới, bầu không khí hơi vắng vẻ.
Phủ đệ Cuồng Tông chiếm diện tích mấy trăm mẫu, mà ở bên trong tính luôn cả Tông chủ và Trưởng lão có bao nhiêu người, vắng vẻ là đương nhiên.
Thậm chí.
Rất nhiều khu cư trú vì thời gian dài không ai dùng mà mọc đầy cỏ dại cao hơn đầu.
– Phi Dương.
Cuồng Ngạo Thiên lên tiếng:
– Cuồng Tông chia thành Đông Tây Nam Bắc tứ uyển, ngươi và huynh đệ cùng nữ nhân ngươi ở Bắc Uyển, các sư huynh ngươi ở Nam Uyển, có chuyện gì thì có thể đi tìm bọn họ.
– Vâng.
Vân Phi Dương gật đầu, một lúc sau hắn nghĩ đến cái gì đó, hỏi:
– Tông Chủ, phòng trống Bắc Uyển nhiều không?
Cuồng Ngạo Thiên đáp:
– Tứ uyển đều có mấy trăm căn phòng trống.
– Vậy thì tốt rồi.
Vân Phi Dương vui vẻ.
Hắn ưa thích dạng này, vừa lớn vừa vắng vẻ.
Bởi vì có thể gọi bọn người Mục Oanh và Liễu Nhu ra để các nàng sớm hấp thu thuần nguyên lực, càng nhanh đề thăng cảnh giới.
Bắc Uyển rất không tệ, phòng ốc được kiến tạo vô cùng độc đáo, có diễn võ trường đơn độc, có phong cảnh ưu mỹ sơn thủy.
Vân Phi Dương đi tới nhìn thấy bọn người La Mục đang ngồi xếp bằng vận chuyển Cuồng Kinh trong diễn võ trường.
Cuồng Ngạo Thiên ngừng chân, nói:
– Tự ngươi chọn phòng đi, nếu có chuyện gì có thể đi Đông Uyển tìm ta.
– Tông Chủ.
Vân Phi Dương vội vàng ngăn lại hỏi:
– Ta còn có vài bằng hữu, không biết có thể nhập Cuồng Tông hay không?
Cuồng Ngạo Thiên không hề nghĩ ngợi đáp:
– Có thể.
Hắn vẫn tương đối coi trọng Vân Phi Dương, cho nên dù sự tình gì đều sẽ tận lực thỏa mãn.
Đây mới thực là ái tài, đổi lại Chưởng môn Linh Tiêu Phái, sợ rằng sẽ cân nhắc, sẽ bận tâm môn quy.
Đúng là như thế.
Vân Phi Dương tiến vào Linh Tiêu Phái, một mực không dám gọi bọn người Mục Oanh ra.
– Bất quá.
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Bằng hữu của ngươi biết ngươi đến Cuồng Nhân Cốc không? Ngươi có muốn ra ngoài thông báo cho bọn họ?
– Không cần thông báo.
Vân Phi Dương cười nói:
– Bọn họ tùy thời có thể tới.
– Tùy thời có thể đến?
Cuồng Ngạo Thiên khẽ giật mình.
“Xoát!”
Đột nhiên, Trầm Thanh trống rỗng xuất hiện trước người Vân Phi Dương.
Cuồng Ngạo Thiên trừng to hai mắt.
Một người sống sờ sờ, làm sao trống rỗng xuất hiện?
– Tông Chủ.
Vân Phi Dương nói:
– Thực không dám giấu, lúc ta tu luyện tại Phàm Giới trong một lần cơ duyên xảo hợp thu hoạch được một kiện chí bảo có thể dung nạp sinh linh.
– Thì ra là thế.
Cuồng Ngạo Thiên bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn ngưng trọng nói:
– Phi Dương, chí bảo dạng này không tầm thương, chớ có khoa trương lộ ra ngoài, nếu không sẽ dẫn đến cho ngươi phiền phức không tất yếu.
Nói thật.
Bảo vật có thể dung nạp sinh linh để rất nhiều người sinh ra tham lam, Cuồng Ngạo Thiên lại không có bất kỳ ý tưởng gì, ngược lại mở miệng nhắc nhở.
Vẻn vẹn điểm này.
Đã làm cho Vân Phi Dương tôn kính.
Nhân tính xấu xí, nhưng vẫn có người rất tốt đẹp.
– Chỉ một người thôi à?
– Còn có!
“Xoát xoát xoát!”
Bọn người Mục Oanh, Liễu Nhu, Pháp Tể, Phong Thiếu Ngôn lần lượt xuất hiện.
Cuồng Ngạo Thiên há to mồm, chí bảo của tiểu tử này ngưu thế, có thể chứa đựng nhiều người như vậy?!
Vân Phi Dương vẫn chỉ gọi nữ nhân của mình và những người mang theo thần hồn ra, nếu như tính cả Linh tộc, Cuồng Nhân Cốc khẳng định chứa không nổi.
Nhiêu đây đã đủ.
Trước gọi những người này ra đây tu luyện.
Về sau có năng lực đặt chân tại Tiểu Thần Giới sẽ chế tạo ra một tòa thành trì cùng loại với Thiết Cốt Thành, gọi tất cả bọn hắn ra vào ở.
Cuồng Ngạo Thiên rời đi.
Sau đó.
Vân Phi Dương bắt đầu an trí người đi ra từ Phi Dương đại lục.
Bắc Uyển cái gì cũng không nhiều, chỉ có phòng nhiều nhất, mà từng cái đều có sân nhỏ đơn độc.
La Mục và đám Vân Lịch ở khu phòng phía nam Bắc Uyển, chúng nữ Lâm Chỉ Khê ở lại khu Bắc.
Ngay từ đầu, Vân Phi Dương định ở tại khu Bắc, kết quả bị chúng nữ oanh đến khu vực phía nam.
“Ai.”
Chỉnh lý xong gian phòng của mình, Vân Phi Dương nhìn Khu bắc, tâm lý chua xót.
Trời tối, người yên.
Vân Phi Dương lăn lộn khó ngủ.
“Xoát!”
Hắn đứng dậy, lặng lẽ ra khỏi phòng, bước về phía khu nam, sau cùng đứng trước gian phòng Lâm Chỉ Khê.
Nhiều năm không gặp.
Thân là nam nhân, hắn khẳng định đói khát khó nhịn.
Huống chi, hắn còn muốn khai chi tán diệp cho Vân gia, không tích cực không được.
Đương nhiên.
Tên này tìm cho mình một lý do rất tốt, chính là đi chứng thực Lâm Chỉ Khê có phải người mang theo thần hồn Cửu Thiên Thần Nữ hay không.
“Ông.”
Vân Phi Dương điều động nguyên niệm, đẩy cửa phòng ra, cẩn thận đi vào.
– Không đúng rồi!
Hắn đột nhiên dừng lại, nói thầm:
– Quan hệ giữa chúng ta chỉ còn kém một cái hôn lễ, còn cần đến lén lén lút lút à?
Cuối cùng.
Vân Phi Dương thẳng thắn đi vào.
Bất quá.
Vừa mới vừa đi vào, lại trợn tròn mắt.
Bởi vì, bên trong gian phòng không chỉ có Lâm Chỉ Khê, mà còn có Mục Oanh, hai người đang ngồi trước bàn trò chuyện với nhau thật vui.
Quan hệ hai nữ vô cùng tốt.
Bây giờ gặp nhau, khẳng định không thiếu tán gẫu.
– Vân đại ca!
Mục Oanh phát hiện Vân Phi Dương đến, nàng ngây ngốc hỏi:
– Huynh vào đây có chuyện gì không?
“Ách “
Vân Phi Dương nhất thời quẫn bách, Lâm Chỉ Khê còn thản nhiên nói:
– Hơn nửa đêm, khẳng định không có ý tốt.
Mục Oanh nghe vậy, tựa như hiểu rõ cái gì, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vội vàng đứng lên, nói:
– Cái kia…vậy ta đi trước.
– Oanh Oanh.
Lâm Chỉ Khê kéo tay nàng, nhìn Vân Phi Dương một chút, nói:
– Đêm nay đừng đi, ngủ tại chỗ của ta đi.
– A?
Mục Oanh ấp úng đáp.
– Không tốt lắm.