Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 741
Vân Phi Dương thuận lợi tiến vào hầm mỏ.
Làm lão thủ đào mỏ một năm, hắn rất quen thuộc bước đi dọc theo thông đạo, cuối cùng đứng tại vách đá cuối đường.
Giờ phút này.
Hơn mười thợ mỏ đang đào bới, bởi vì linh thạch thể trạng quá lớn, mới đào ra một nửa.
Vân Phi Dương không đi qua.
Hắn thừa dịp mọi người không chú ý tiến vào một con đường khác vừa mới khai thác trong đường hầm, một tay dán trên thạch bích, tế ra Hàn Thiên Kiếm đào lên.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Một khỏa linh thạch cực lớn hoàn chỉnh đã bị móc ra cũng được thu vào Phi Dương đại lục.
Cái gì gọi là chuyên nghiệp?
Tại thời khắc này.
Vân Phi Dương phát huy vô cùng tinh tế!
Nếu điều này bị thợ mỏ của đường khác thấy, khẳng định sẽ xấu hổ tự sát.
“Ba!”
Vân Phi Dương lần nữa dán tay lên thạch bích, một phen suy đoán, xác định vị trí của linh thạch cùng độ dày của đá, lần nữa đào.
Bên kia.
Mười thợ mỏ còn chưa liên thủ lấy ra được viên đại linh thạch lộ ra một nữa lúc trước thì Vân Phi Dương bên này đã thu được viên thứ hai.
– Còn không ít đây.
Vân Phi Dương dán tay lên thạch bích, nói:
– Xem ra cần phải vào bên trong đào.
“Xoát!”
Hắn đào ra động khẩu chỉ dung nạp một người trên thạch bích, sau đó chui vào, rồi phong tỏa từ bên trong, bắt đầu không ngừng đào sâu xuống.
– Kỳ quái, Vương Tiểu Nhị đâu?
– Tên kia không phải tìm địa phương lười biếng đó chứ?
– Móa, gia chủ đang ở bên ngoài giám sát, tên này còn dám lười biếng, muốn chết!
Thợ mỏ trong động cũng không để ý tiếp, tiếp tục đào.
“Xoát xoát!”
Vân Phi Dương trong ngọn núi, một bên đào, một bên thu nhập đá vụn vào Phi Dương đại lục, cho đến khi đào trăm trượng mới dừng lại.
– Chắc là có thể.
Hắn giơ tay lên dán trên thạch bích, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, bắt đầu điên cuồng khai thác.
Tình huống bây giờ là.
Một đám thợ mỏ đang khai thác trong hầm mỏ, Vân Phi Dương thần không biết quỷ không hay chui vào bên trong ngọn núi, bắt đầu đào từ trong vào.
Dựa theo kinh nghiệm và tốc độ của hắn, đào hết linh thạch thì đám thợ mỏ Tưởng gia bên kia cũng khó có thể phát hiện.
“Xoát xoát!”
Vân Phi Dương nắm Hàn Thiên Kiếm đào xới, từng khỏa linh thạch cực lớn được thu vào Phi Dương đại lục.
Vẻn vẹn mấy canh giờ.
Tên này đã đào bảy tám khối, mà tốc độ này nhanh hơn thợ mỏ Tưởng gia vô số lần.
– Phía dưới còn có.
Vân Phi Dương theo cảm ứng tiếp tục đào xuống, rất nhanh lại đào ra mấy khối.
Bất quá.
Khi hắn đào xuống thêm hai mươi trượng, một kiếm đi xuống thì đâm ra một động khẩu khác.
– Hả?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Hắn do dự một hồi vẫn nhảy xuống.
Đây là một thông đạo dùng từng hòn đá vuông vức đắp lên, bên trong một mảnh đen kịt.
Vân Phi Dương tài cao gan cũng lớn, đi dọc theo thông đạo, rất nhanh đã vào một đại điện.
Từ cấu tạo đến xem thì tuyệt đối là do người chế tạo.
– Chẳng lẽ, phía dưới núi này còn cất giấu lăng mộ của một vị đại năng nào đó?
Vân Phi Dương thầm nghĩ, cẩn thận từng li từng tí tiến lên.
Rất nhanh.
Hắn đứng trong đại điện.
Nơi đó có một đài cao, bốn vách tường khắc đồ án hình thù kỳ quái, phía trên đặt một khỏa thạch đầu trong suốt sáng long lanh, lớn cỡ nắm tay.
Cuồn cuộn thuần nguyên lực tinh thuần chầm chậm phiêu tán, xuyên thấu đỉnh đầu bàn đá rót vào trong ngọn núi.
Vân Phi Dương vui vẻ, nói:
– Cái này không phải linh thạch tinh hoa đó chứ?
Không sai.
Nó chính là Mẫu thạch!
Những Linh thạch trong ngọn núi đều vì nó mới có thể diễn sinh ra.
Ngàn năm trước.
Một cường giả Hóa Thần thả viên Linh Mẫu Thạch này ở đây, mục đích là có thể uẩn dục ra càng nhiều linh thạch để ngày khác tới lấy.
Đáng tiếc.
Cường giả kia bất hạnh vẫn lạc, Linh Mẫu Thạch đặt ở đây trở thành vật vô chủ.
Tưởng gia có thể phát hiện cũng qua ngàn năm cũng vì hình dạng mặt đất đã cải biến.
Vân Phi Dương tám chín phần mười xác định, cái này chính là tinh hoa, nhất thời mừng rỡ không thôi.
Có đồ chơi này.
Chẳng khác nào nắm giữ Linh Thạch Quáng Mạch!
“Xoát!”
Vân Phi Dương đi tới, nguyên niệm thi triển bao phủ Linh Mẫu Thạch.
“Ba!”
Đột nhiên, một cỗ bài xích bắn nguyên niệm hắn đi ngoài.
– Hừm?
Vân Phi Dương nói:
– Rất có tính khí đấy.
“Xoát!”
Hắn lần nữa điều động nguyên niệm bao phủ Linh Mẫu Thạch, lần này gia tăng cường độ.
Tuy bị bắn ngược trở về nhưng rõ ràng cảm giác được, viên linh thạch kia đang kịch liệt phản kháng, tạm thời không cách nào thu vào Phi Dương đại lục.
Linh Mẫu Thạch là tinh túy linh thạch, đã nắm giữ linh trí, vô cùng bài xích đối với ngoại nhân.
Muốn thuần phục nó, linh hồn lực Vân Phi Dương hiện tại, cần một quãng thời gian.
“Xoát!”
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, linh hồn lực không ngừng phóng thích, hiển nhiên, làm tốt chuẩn bị đánh lâu dài.
Hầm mỏ bên ngoài.
Gia chủ nhìn thấy một khỏa linh thạch nặng ngàn cân đưa ra, trên mặt hiện ra mỉm cười.
– Gia chủ.
Tưởng gia Trưởng lão nói:
– Những đại linh thạch này có thể so với ngàn khỏa linh thạch tiêu chuẩn, vô cùng hiếm thấy trong Tiểu Thần Giới, dưới nền đất có lẽ có Linh Mẫu Thạch.
Linh Mẫu Thạch?
Trong con ngươi Tưởng gia chủ và những Trưởng lão khác hiện ra vẻ nóng rực.
– Cái này là bảo vật vô giá, nếu như Tưởng gia ta thu hoạch được, sẽ cho hậu nhân vô số chỗ tốt!
Một Trưởng lão hưng phấn nói.
Linh Mẫu Thạch chôn dưới đất, bình thường thì một trăm năm sau sẽ dựng dục ra linh thạch, cuồn cuộn không dứt!
– Nếu có Linh Mẫu Thạch, tin tưởng mấy trăm năm sau, Tưởng gia chúng ta sẽ đạt tới trình độ nhị lưu!
Một Trưởng lão nói.
Tưởng gia chủ thấp giọng nói:
– Nếu đào ra Linh Mẫu Thạch, nhất định phải phong tỏa tin tức.
Mấy tên Trưởng lão gật đầu.
– Hiểu rõ.
Phương pháp phong tỏa tốt nhất chính là diệt khẩu toàn bộ thợ mỏ tham dự đào quáng.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên, ngọn núi run rẩy kịch liệt.
– Chuyện gì thế?
– Động đất?
Bọn người Tưởng gia chủ giật mình.
– Không tốt, mỏ quặng sắp sụp đổ!
Trong hầm mỏ, Quáng công khai thác Linh Thạch sợ hãi la to chạy trối chết ra ngoài, khi tất cả mọi người vừa chạy ra, vô danh đại sơn nhất thời đổ sụp.
Trong lúc nhất thời.
Bụi đất tung bay, mặt đất rung chuyển.
Tưởng gia chủ ổn định thân thể, sắc mặt vô cùng khó coi.
– Chuyện gì xảy ra?!
– Gia chủ, mau nhìn!
Nhưng vào lúc này, một tên Trưởng lão giơ tay lên chỉ hướng ngọn núi đổ sụp thì thấy một tên thợ mỏ mặt mày xám xịt chui ra từ trong khe đá.
Không phải ai khác.
Chính là Vân Phi Dương!
Tên này dùng nửa canh giờ thành công thuần phục Linh Mẫu Thạch, cũng thu nó vào Phi Dương đại lục.
Không gian uẩn dục linh thạch do cường giả chế tạo mất đi Linh Mẫu Thạch, nhất thời đổ sụp.
– Mẹ kiếp.
Từ bên trong hố đá leo ra, Vân Phi Dương phun miệng đầy bùn đất, nói:
– Xém chút bị chôn sống rồi!
– Ừm?
Đột nhiên, hắn phát hiện Tưởng gia chủ cùng tất cả trưởng lão đang nhìn mình chằm chằm.
Không tốt.
Bị phát hiện!
“Xoát!”
Trong khoảnh khắc, Vân Phi Dương co cẳng lên chạy đến sơn lâm bên cạnh.
Hắn vừa chạy, cường giả Tưởng gia nhất thời ý thức được không ổn, lúc này quát:
– Bắt lấy tên này!
“Xoát xoát!”
Bảy tám cường giả Tố Thể Kỳ đuổi theo, phẫn nộ quát:
– Tiểu tử, đứng lại!
Đứng lại?
Ngu ngốc mới đứng lại!
Vân Phi Dương chạy càng nhanh, một lúc sau đã chui vào rừng núi rắc rối phức tạp.