Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 742
Lấy tốc độ Vân Phi Dương, một khi tiến vào sơn lâm thì đồng nghĩa với việc cá gặp nước.
Vẻn vẹn một lát.
Võ giả Tưởng gia truy tung nhất thời mất mục tiêu.
– Đáng giận.
Một tên Trưởng lão nói:
– Người kia là ai mà chạy nhanh như vậy?!
– Trước đừng để ý tới hắn.
Gia chủ Tưởng gia nói:
– Nhanh lấy hết linh thạch còn thừa ra để tránh bị người phát hiện.
Cứ như vậy.
Võ giả Tưởng gia trở về.
Giờ phút này, đám người hoàn toàn không ý thức được Linh Mẫu Thạch trọng yếu nhất trong khoáng mạch đã bị Vân Phi Dương lấy đi.
Còn về việc mấy trăm năm sau, Tưởng gia có thể trở thành nhị lưu thế lực cũng chỉ là nói suông.
Đương nhiên.
Võ giả Tưởng gia thanh trừ đá vụn, khẳng định sẽ khóc, bởi vì linh thạch cỡ lớn bên trong cũng đã bị Vân Phi Dương đào gần hết.
Xác thực mà nói.
Linh thạch quáng mạch có khoảng 50 ngàn khỏa linh thạch thì gần như bảy thành đã tiến vào Phi Dương đại lục.
Trong sơn lâm.
Vân Phi Dương thả chậm tốc độ, trên mặt hiện ra mỉm cười.
Lần này thu hoạch rất lớn, không chỉ thu hoạch được hơn ba mươi khỏa linh thạch nặng ngàn cân còn thu được một khỏa linh thạch tinh hoa!
– Có những linh thạch này, sau khi đột phá đến Phá Toái, có thể hấp thu số lượng lớn.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Đoạt được rất nhiều linh thạch từ trong tay Tưởng gia, hắn hoàn toàn không có áy náy, ngược lại sảng khoái vô cùng.
Một đại năng lúc còn sống chôn xuống Linh Mẫu Thạch, vốn là vật vô chủ, ai cũng có quyền lợi đạt được.
Huống hồ.
Thiên tài địa bảo, hữu duyên có được.
Vân Phi Dương lấy đi linh thạch, lấy đi Linh Mẫu Thạch, không cần áy náy.
Phi Dương đại lục.
Vân Phi Dương lấy linh hồn thể đi vào, dò xét Linh Mẫu Thạch một hồi, nói:
– Trọng lượng tương tự linh thạch tiêu chuẩn, nhưng năng lượng lại cao hơn rất nhiều.
Năng lượng trong một khỏa Linh Mẫu Thạch tương đương với 1000 khỏa linh thạch tiêu chuẩn.
Đương nhiên.
Không ai cam lòng đi hấp thu.
– Chôn dưới đất, chắc có thể sản xuất ra linh thạch.
Vân Phi Dương đi vào khu vực tương đối hoang vu, sàu đó chôn nó xuống dưới đất.
“Xoát!”
Nguyên niệm khẽ động.
Một đại điện hiện ra, phong cách tương tự với đại điện vừa phát hiện Linh Mẫu Thạch, thậm chí còn có cầu thang đá.
“Ba.”
Vân Phi Dương thả Linh Mẫu Thạch lên trên.
Chẳng bao lâu.
Cuồn cuộn thuần nguyên lực tinh thuần từ Linh Mẫu Thạch chảy ra, sau đó thẩm thấu lên đỉnh đầu.
Làm Chúa Tể phương thế giới này, hắn có thể cảm nhận được, trong đất bùn thật dày có thuần nguyên lực đang chậm rãi ngưng tụ.
– Có thể ngưng tụ ra linh thạch!
Vân Phi Dương cười.
Đột nhiên.
Hắn phát hiện thuần nguyên lực thẩm thấu ra ngoài trong lúc ngưng tụ còn chủ động hòa cùng thuần linh lực thành một thể, bắt đầu đồng hóa.
– Chẳng lẽ, linh thạch tinh hoa có thể đề bạt thuộc tính Phi Dương đại lục?
Vân Phi Dương đại hỉ.
Trên ý nghĩa mà nói.
Linh Mẫu Thạch phóng xuất ra thuần nguyên lực có thể cải biến linh khí Phi Dương đại lục, nhưng chỉ vẻn vẹn một khỏa, có tác dụng rất ít.
Vân Phi Dương cũng ý thức được điểm này.
Hắn thầm nghĩ:
– Xem ra, phải cần có rất nhiều linh thạch tinh hoa mới có thể để cho linh khí của Phi Dương đại lục lột xác thành thuần nguyên lực!
Vân Phi Dương về đến hiện thực.
Tuy ý thức được Linh Mẫu Thạch có thể cải biến thuộc tính linh khí, nhưng hắn rõ ràng, điều này không thể gấp, từ từ sẽ đến.
– Thế giới bên trong ta có thời gian lưu tốc gấp bốn lần Tiểu Thần Giới, tốc độ ngưng tụ Linh Thạch nhanh hơn bình thường bốn lần.
Vân Phi Dương một bên nghĩ, đi một bên tìm bọn người La Mục.
Linh Mẫu Thạch tại Thần Giới trăm năm uẩn dục ra linh thạch, mà tại Phi Dương đại lục thì chỉ cần hai mươi lăm năm.
Cái này đã rất nhanh.
Phải biết.
Trong Tiểu Thần Giới, người bình thường nhất cũng có thọ nguyên hai ba trăm năm, chỉ là hai mươi lăm năm, thật không lâu lắm.
Một lúc lâu sau.
Vân Phi Dương đi vào sơn lâm mọi người nghỉ ngơi.
Cuồng Ngạo Thiên cười hỏi:
– Thế nào? Có tìm được mỏ quặng?
– Tìm được.
Vân Phi Dương nói.
La Mục cùng Vân Lịch nhất thời chạy lại, không kịp chờ đợi nói:
– Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh đi đào!
– Không kịp.
– Không?
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói:
– Đều bị Tưởng gia sớm đào hết, bây giờ chỉ còn lại một vùng phế tích.
Hắn không nghĩ tới việc bại lộ Phi Dương đại lục trước mặt Cuồng Ngạo Thiên, cho nên chỉ có thể nói dối.
“Ai.”
La Mục và Vân Lịch tin là thật, thở dài một hơi.
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Lũ gà bắp, đừng nản chí, không phải linh thạch quáng mạch à, chờ các ngươi có thực lực, có thể tùy tiện tìm, tùy tiện đào, đi thôi, tiếp tục lên đường.
Một đoàn người lần nữa lên đường.
Chắc do càng tới gần Cuồng Nhân Cốc, trên đường đi tới cũng không có gặp được thành trì, cho nên không có tiếp tục tìm đường chết, ngẫu nhiên dưới sự huấn luyện của Cuồng Ngạo Thiên, khổ luyện tốc độ chạy trốn.
Một tháng sau.
Mọi người chỉ con cách Cuồng Nhân Cốc vài trăm dặm.
Ngoại giới ba mươi ngày, Phi Dương đại lục 120 ngày, Linh Mẫu Thạch chôn dưới đất ngưng tụ ra thuần nguyên lực đang dần thực chất hóa.
Tựa như thai nhi, cần phải từ từ trưởng thành.
– Xem ra, ngưng tụ ra linh thạch có thể hấp thu thì ít nhất phẩi cần hơn hai mươi năm.
Vân Phi Dương nói:
– Tốc độ có chút chậm.
– Vũ Thần cảnh thuộc về tầng thứ phàm nhân, nếu như đột phá Phá Toái cảnh, cảm ngộ thiên địa ảo nghĩa, chắc có thể đề bạt thời gian lưu tốc!
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Bốn lần thời gian quá ngắn, nếu như có thể đạt tới gấp mười thì càng tốt.
“Xoát!”
Ngay tại thời khắc hắn suy nghĩ, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh xé gió, thần sắc Vân Phi Dương biến đổi, lúc này tránh qua một bên, chỉ thấy một cánh tay qua đi bên cạnh.
“Xoát!”
Tay kia đánh hụt bỗng nhiên khẽ chuyển, lần nữa đánh phía Vân Phi Dương, tốc độ này rất nhanh, hắn rất khó né tránh.
“Bành!”
Mạnh mẽ lực lượng bạo phát, Vân Phi Dương bị đánh bay ra hơn mười trượng, sau cùng khó khăn ổn định thân thể.
Vị trí vừa rồi, một nam tử tóc tím ngạo nghễ đứng đó, trong con ngươi tản ra khinh thường nhàn nhạt.
Hiển nhiên.
Hắn là người vừa rồi đột nhiên đánh lén.
– Ai u…
La Mục nằm trên mặt đất, thống khổ rên la.
Vân Lịch và mấy người Long Chấn Vũ cũng ngã xuống đất, hiển nhiên, trong lúc Vân Phi Dương thất thần suy nghĩ, bọn họ đã bị nam tử tóc tím này đánh lén.
– Thật không đủ đánh.
Nam tử tóc tím thản nhiên nói.
Vân Phi Dương nghe vậy, ánh mắt nhất thời lãnh lệ.
– Sao thế?
Nam tử tóc tím kia hỏi:
– Không phục? Đến dây, tới ngược ta, ta đang ngứa da đây.
“Xoát!”
Vân Phi Dương lúc này tiến lên, Cuồng Khí và Cuồng Kỹ nhất thời bạo phát, lực lượng đề thăng một trăm bảy mươi trọng!
Nhưng.
Thân thể nam tử tóc tím nhoáng một cái, xuất hiện trước mặt Vân Phi Dương, chế trụ quyền đầu của hắn.
“Bành!”
Hơi dùng lực, Vân Phi Dương đã bị té ngã trên đất.
“Chậc chậc.”
Nam tử tóc tím đặt mông ngồi trên người hắn, nói:
– Thực lực rõ ràng không bằng ta, còn cuồng như thế, nói ngươi cái gì mới tốt đây.
– Ngươi…
Vân Phi Dương tức điên.
“Ha ha ha!”
Đột nhiên, trên cây nơi xa xa truyền đến tiếng cười, một người trẻ tuổi suy nhược ngồi xổm phía trên, cười nói:
– Tiểu tử, nhanh hô một tiếng đại sư huynh, không hô thì còn bị hành đó!
Vân Phi Dương ngạc nhiên nói:
– Đại sư huynh?
“Xoát!”
Nam tử tóc tím đứng lên, đánh một bộ quyền, bày ra vẻ gà trống dương oai, tiêu sái hất mái tóc, nói:
– Tiểu tử, nhớ kỹ, ta tên Đậu Tất, Cuồng Tông đại đệ tử, đại sư huynh của ngươi!