Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 734
Tiểu Thần Giới bình tĩnh trong khoảng thời gian này có một đề tài hot nổi lên, chính là Vân Phi Dương tỏa sáng rực rỡ trong Long Môn một năm trước bị Linh Tiêu Phái đuổi khỏi tông môn.
– Không phải chứ? Linh Tiêu Phái tùy hứng như thế?
– Ta nghe nói Vân Phi Dương bị Cuồng Ngạo Thiên mang đi, cần phải vào Cuồng Tông.
– Đúng thôi, thời điểm khảo nghiệm tại Long Môn, tính cách tiểu tử kia ngông cuồng, vẫn thích hợp Cuồng Tông vô câu vô thúc hơn.
– Xem ra không lâu, Tiểu Thần Giới lại nhiều một tên Cuồng Tông đệ tử khắp nơi tìm đường chết rồi.
Rất nhiều võ giả nghị luận.
Cuồng Tông.
Cái tông môn này.
Tiếng xấu lan xa khắp Tiểu Thần Giới.
Nếu như tính toán từ khi lập phái cho tới bây giờ, chắn cũng đã đắc tội hơn tám thành các đại tông môn cùng thế lực!
Tiến vào Cuồng Tông.
Cũng mang ý nghĩa, cừu địch trải rộng.
Bất quá.
Cũng có chỗ tốt.
Cuồng Tông có một ưu điểm, đó là cực bao che, nếu có đệ tử bị khi phụ, quả quyết toàn tông xuất động.
Theo ghi chép.
Từ khi Cuồng tông thành lập đến nay, toàn tông xuất động báo thù cho đệ tử chí ít cũng đã 80 lần!
Trước kia thì cực kỳ đáng sợ.
Hiện tại.
Tính cả Tông Chủ chỉ mới năm người, cho nên lực uy hϊế͙p͙ khi toàn tông xuất động giống như bằng không.
Chắc vì đệ tử quá ít, trừ phi bọn họ chủ động đi gây chuyện, cơ hồ không có tông môn nào chọc tới Cuồng Tông.
Có một câu nói rất hay, lạc đà gầy vẫn con hơn ngựa.
Cuồng Tông mặc dù suy bại, nhưng nội tình vẫn còn, Tông Chủ Cuồng Ngạo Thiên đột phá đến Hóa Thần đại viên mãn là chứng minh tốt nhất.
Vùng đất phía nam Tiểu Thần Giới từng có một sơn cốc tĩnh mịch, bên trong phi cầm hung thú trải rộng, dị thường khủng bố được xưng Tử Vong Cốc.
Về sau.
Đệ nhất cuồng nhân – Đấu Đại Đảm một mình tới đây.
Hắn lấy thực lực mạnh mẽ chém giết cường đại hung thú trong cốc, thành lập một tòa thành, đặt tên Cuồng Nhân Cốc, sau đó khai sơn lập phái.
– Đấu Đại Đảm, chính là Tông Chủ Cuồng Tông đời thứ nhất, mà Cuồng Nhân Cốc thành trì chính là đại bản doanh của chúng ta.
Bên ngoài sơn động, Cuồng Ngạo Thiên giảng giải cho đám người nghe về lịch sử Cuồng Tông.
Đây là một sự việc rất nghiêm túc.
Nhưng nghe đến cái tên Đấu Đại Đảm, La Mục và Vân Lịch cười lăn lộn trên mặt đất.
Đệ nhất cuồng nhân – Đấu Đại Đảm.
Cái tên này rất tức cười, đến cùng là ai mà hài hước lại đặt cho lão nhân gia cái tên như thế.
“Bành bành!”
Cuồng Ngạo Thiên hai quyền đi qua.
La Mục và Vân Lịch ngã xuống đất, đỉnh đầu nổi cục u to chà bá.
– Tuy Cuồng Tông không có quy củ, nhưng ghi nhớ một điểm, tôn sư trọng đạo, hiểu chưa?
– Hiểu rõ!
La Mục cùng Vân Lịch đồng thanh đáp.
Trong sơn động.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết điều dưỡng thân thể bị Trương Thanh Hải đánh tổn thương, mấy canh giờ sau mới mở mắt ra.
“Hô.”
Hắn phun ra một ngụm trọc khí, khen.
– Đan dược Cuồng Tông chủ cho quả nhiên thần kỳ, thương thế nặng như vậy chỉ mấy canh giờ đã khỏi hẳn.
Nói rồi đứng lên.
Lâm Chỉ Khê một mực ở trong động, khi nàng thấy Vân Phi Dương đứng dậy, quan tâm hỏi:
– Huynh không sao chứ?
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương hoạt động gân cốt một phen, tiếp theo quay người nàng, nghiêm mặt nói:
– Nàng không nên xuất hiện.
Hắn nói đến thời điềm thái thượng Trưởng lão oanh sát mình, Lâm Chỉ Khê cản trước mặt hắn.
– Ta biết.
Lâm Chỉ Khê rất bình tĩnh đáp:
– Nhưng ta làm không được.
Trả lời rất đơn giản.
Nhưng nói ra nội tâm của nàng.
Vân Phi Dương đối mặt nguy cơ sinh tử, Lâm Chỉ Khê căn bản không có suy nghĩ gì đã tiến lên, lúc ấy chỉ có một ý niệm.
Mình có thể chết, huynh ấy không thể.
Mà là nàng mới có biện pháp trong nháy mắt nhất xuất hiện trước mặt hắn.
Nếu Lương Âm và Lăng Sa La có năng lực như thế cũng sẽ tiến lên, ngăn trước mặt Vân Phi Dương.
Yêu một người, cam tâm tình nguyện vì bảo vệ hắn mà chết mà không oán giận chút nào.
– Đây là lần thứ hai.
Vân Phi Dương nhìn Lâm Chỉ Khê, trong ánh mắt hiện ra vẻ nghiêm túc.
Lần thứ hai?
Lâm Chỉ Khê mờ mịt.
Trong mảnh đất thí luyện, lúc Đại Địa Ma Nham Thú đột nhiên xuất hiện, nàng đẩy Vân Phi Dương, hi sinh mình để bảo hộ hắn.
Lâm Chỉ Khê quên.
Vân Phi Dương nhớ kỹ.
Lần này nhờ có Cuồng Ngạo Thiên ở hiện trường, nếu như không có hắn, mình chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mình bị giết.
Không cho phép.
Không thể xuất hiện nữa!
Vân Phi Dương nắm chặt quyền đầu, thấp giọng nói:
– Ta phải trở nên mạnh hơn, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ các nàng.
Vũ Thần chín tầng chỉ là bắt đầu.
Hóa Thần cảnh?
Cũng không phải điểm cuối.
Ta phải mạnh đến cấp độ của tiện nghi sư tôn, thậm chí mạnh hơn hắn, ta muốn để vị diện Chân Vũ Thần Vực run rẩy, ta muốn siêu việt hết thảy.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn.
Một khắc này.
Nàng nhìn ra được sự nghiêm túc trước đó chưa từng có trong ánh mắt của hắn, gương mặt băng lãnh hiện ra mỉm cười.
– Vân Phi Dương.
Nàng đi tới, khó được một lần chủ động kéo tay vị hôn phu của mình, nói:
– Lấy thiên phú của huynh, nhất định sẽ ngày càng mạnh, ta sẽ nhìn huynh từng bước trưởng thành.
– Ai nha.
Vân Phi Dương đột nhiên ngồi phịch trong ngực Lâm Chỉ Khê, nhe răng toét miệng nói:
– Ta có chút suy yếu, mau dìu ta.
Lâm Chỉ Khê im lặng.
Tên này khó có được vẻ nghiêm túc đã lập tức lộ nguyên hình thành một tên vô sỉ.
Vân Phi Dương từ sơn động đi ra, Cuồng Ngạo Thiên thấy thế, cười nói:
– Tiểu tử, thương thế tốt rồi?
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Hắn phi thường cảm kích đối với người Tông chủ này.
Nếu như không phải hắn kịp thời cứu viện, Lâm Chỉ Khê sẽ vẫn lạc.
Đúng là như thế.
Nên sau khi hắn thoát ly Linh Tiêu Phái, mang theo huynh đệ và nữ nhân của mình cùng gia nhập Cuồng Tông để báo đáp.
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Cuồng Nhân Cốc cách nơi đây ít nhất nửa năm đi đường, chúng ta nhanh lên đường thôi.
– Nửa năm?
La Mục và Vân Lịch trừng to hai mắt.
Cuồng Ngạo Thiên cười nói:
– Có cái gì mà kinh ngạc, Tiểu Thần Giới to lớn, từ Cực Nam đến Cực Bắc, lấy thực lực của các ngươi, ít nhất phải đi hơn ba mươi năm.
– Không phải chứ?
Mọi người nhất thời sụp đổ.
– Đương nhiên.
Cuồng Ngạo Thiên nói tiếp:
– Chúng ta có thể tiêu tốn linh thạch đi truyền tống trận trong các đại thành thì nhanh hơn. Đáng tiếc, Cuồng Tông chúng ta bị kéo vào sổ đen, không cách nào vào thành.
Khóe miệng bọn người Vân Phi Dương giật giật.
Cái tông môn này đến cùng thối tới trình độ nào mới có tình cảnh này đây.
Cuồng Tông đến cùng thối bao nhiêu, bọn người Vân Phi Dương không biết, nhưng sau khi đi một ngày, bọn họ thật sâu hiểu rõ, cái tông môn này rất ngông cuồng!
Đường đi qua hai thành trì.
Cuồng Ngạo Thiên ném bọn hắn qua một bên, sau đó xông vào, trực tiếp kêu gào các đại gia tộc cùng đại thế lực nội thành ra ngoài, sau đó ngược một hồi.
Càng kỳ quái hơn là.
Sau khi trở về, còn mang theo mấy ngàn khỏa linh thạch, hiển nhiên là cướp sạch kho linh thạch của mấy gia tộc lớn.
– Ta nhổ vào.
Cuồng Ngạo Thiên một phen kiểm kê, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói:
– Dù sao cũng là năm sáu cái tam lưu thế lực, linh thạch vậy mà mới hơn năm ngàn khỏa!
Mới hơn năm ngàn khỏa?
Vân Phi Dương từ lời này lập tức phán đoán, Tông Chủ Cuồng Tông tuyệt không chỉ một hai lần đi vào thành trì cướp sạch linh thạch của các gia tộc thế lực!
Mẹ nó.
Đây rốt cuộc là Cuồng Tông hay Cường Đạo Tông!