Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 733
Nữ nhân của mình suýt nữa vì cứu mình đã bị thái thượng Trưởng lão Linh Tiêu Phái giết chết, tâm tính Vân Phi Dương cho dù tốt, cũng vô pháp nhẫn nhịn.
Do thực lực.
Không cách nào đánh một trận với lão gia hỏa kia, dứt khoát trực tiếp thoát ly. Dù sao, trừ Đường Nhược Giản, mình không được ai chào đón trong Linh Tiêu Phái cả.
Vân Phi Dương quyết định.
Hắn hô như thế, đám La Mục cũng có quyết định, cũng thoát ly Linh Tiêu Phái.
Bạch Thọ Di bất đắc dĩ lắc đầu.
Thái thượng Trưởng lão đột nhiên xuất hiện oanh sát Vân Phi Dương để hắn bất ngờ, náo đến một bước này, chỉ sợ không cách nào vãn hồi.
Đường Nhược Giản than thở.
Tuy tiếp xúc Vân Phi Dương thời gian không dài, nhưng hắn biết, tính cách kẻ này cuồng ngạo, tuyệt khó tiếp nhận thái thượng Trưởng lão vừa rồi oanh sát.
Lại nói.
Việc này đặt trên người mình cũng khó tiếp nhận. Dù sao, đầu đuôi sự tình cũng là Trương Thanh Biển khởi xướng luận bàn.
– Thoát ly Linh Tiêu Phái?
Trần Linh Ấn rơi xuống, lãnh đạm hỏi:
– Ngươi là đệ tử phái ta?
Bạch Thọ Di và Đường Nhược Giản muốn thổ huyết.
Nguyên lai thái thượng Trưởng lão còn không biết Vân Phi Dương là đệ tử Linh Tiêu Phái ta, thật là một bi kịch dở khóc dở cười.
Đúng thế.
Có chút dở khóc dở cười.
Trần Linh Ấn bế quan tu luyện đột nhiên nghe chưởng môn truyền âm, biết được Cuồng Tông đến nháo, vội vã xuất quan.
Trùng hợp.
Vân Phi Dương không mặc trang phục đệ tử Linh Tiêu Phái cho nên bị hiểu lầm thành đệ tử Cuồng Tông đang khi dễ đệ tử bản môn.
Nếu không.
Đã không trực tiếp hạ sát thủ.
– Thái thượng trưởng lão, hắn gọi Vân Phi Dương, một năm trước tiến vào Linh Tiêu Phái, là nội môn đệ tử dưới trướng Tấn Tiêu phong.
Bạch Thọ Di lúc này lên tiếng.
“Hừ.”
Trần Linh Ấn lạnh lùng nói:
– Một nội môn đệ tử nho nhỏ vậy trắng trợn nhục nhã đệ tử hạch tâm, ngươi làm chưởng môn mà cứ nhìn như vậy?
Lão đầu mặc dù biết Vân Phi Dương là đệ tử Linh Tiêu Phái cũng rất bất mãn đối với hành vi vừa rồi. Dù sao, giẫm mặt Trương Thanh Biển cũng là giẫm mặt lão.
Bạch Thọ Di im lặng.
Hắn là chưởng môn Linh Tiêu Phái.
Nhưng bàn về bối phận thì Trần Linh Ấn cao hơn, trong mỗi sự việc đều phải mời lão ra mặt.
“Uy uy.”
Nhưng vào lúc này, Cuồng Ngạo Thiên hô to.
– Các ngươi đừng nói nhảm, tiểu tử này hiện tại thoát ly Linh Tiêu Phái, không còn liên quan gì đến các ngươi.
Nói xong nhìn về phía Vân Phi Dương.
– Tiểu tử, theo ta đi.
Vân Phi Dương nói:
– Còn có người.
– Còn có người?
Cuồng Ngạo Thiên khẽ giật mình.
“Xoát xoát!”
Vào lúc này, Lương Âm và Lăng Sa La từ Tử Tiêu Phong chạy xuống, đứng trước mặt Vân Phi Dương.
Bọn người La Mục đã sớm tiến đến.
– Các ngươi…
Thủ tọa Trưởng lão Tử Tiêu phong nhìn thấy đệ tử mình, thần sắc trở nên khó coi.
– Đều muốn thoát ly Linh Tiêu Phái?
Lương Âm và Lăng Sa La áy náy gật đầu.
Thủ tọa Trưởng lão Tử Tiêu phong đối với các nàng không tệ, nhưng phải theo Vân Phi Dương rời đi, dù sao, hắn là nam nhân mình yêu thương.
“Ai.”
Trưởng lão Tử Tiêu Phong bất đắc dĩ thở dài.
Thực ra, khi Vân Phi Dương tuyên bố thoát ly Linh Tiêu Phái, nàng đã biết sẽ có kết quả này. Dù sao, những năm gần đây, tiểu tử kia để các nàng một mực nóng ruột nóng gan.
– Hồ nháo!
Trần Linh Ấn lạnh lùng nói:
– Vào Linh Tiêu Phái ta, há lại tùy tiện thoát ly như thế!
– Làm sao?
Cuồng Ngạo Thiên thản nhiên đáp trả:
– Lão gia hỏa, chẳng lẽ ngươi muốn cưỡng ép lưu người?
Nói rồi bạo phát khí thế.
Không cho đi thì ẩu đánh nhau thôi.
– Hóa Thần đại viên mãn?
Trần Linh Ấn nao nao, chợt cười lạnh nói:
– Khó trách lớn lối như thế, đến phái ta nháo sự.
– Nháo sự?
Cuồng Ngạo Thiên phi một tiếng, nói:
– Lão gia hỏa, ta vì tiểu tử này mà đến, cũng không phải cố ý đến tìm Linh Tiêu Phái các ngươi gây phiền toái.
– Vì hắn?
Trần Linh Ấn hỏi:
– Chỉ giáo cho?
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Long Môn một năm trước, hắn chính là người Cuồng Tông ta nhìn trúng, kết quả bị Trầm Tiểu…Trầm cô nương cưỡng ép nhét cho Linh Tiêu Phái các ngươi, cho nên ta tới đây để đòi người.
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.
Trầm Tiểu Vũ kia quả nhiên trâu bò, Tông Chủ Cuồng Tông Thứ Thần Cấp cũng không dám hô thẳng ra tên, chỉ có thể xưng Trầm cô nương.
– Còn có việc này?
Trần Linh Ấn nhìn về phía Bạch Thọ Di, hắn liền nói:
– Cái này…
– Đừng cái này, cái kia!
Cuồng Ngạo Thiên lạnh lùng nói:
– Tính cách kẻ này cuồng ngạo, căn bản không thích hợp Linh Tiêu Phái các ngươi, ta hôm nay mang hắn đi cũng giải thoát cho các ngươi.
Câu nói này được đệ tử xung quanh đồng ý.
Đi vào Linh Tiêu Phái nửa tháng đã đánh ba chân truyền đệ tử, cuồng khiến người ta giận sôi, nếu hắn đi, Linh Tiêu Phái sẽ trở về bình tĩnh như trước kia.
“Hừ.”
Trần Linh Ấn thản nhiên nói:
– Dám làm nhục đệ tử hạch tâm, xác thực rất ngông cuồng, đệ tử dạng này không xứng vào Linh Tiêu Phái ta.
– Thái thượng trưởng lão
Bạch Thọ Di nói ra suy nghĩ của mình.
Trần Linh Ấn cắt ngang.
– Tên này và những người này, ngươi mang đi hết đi.
Một đám võ giả đến từ Phàm Giới, còn có một gia hỏa vô cùng cuồng ngạo, Linh Tiêu Phái không cần.
Bạch Thọ Di và Đường Nhược Giản nhất thời trợn tròn mắt.
Thái thượng trưởng lão của ta, Vân Phi Dương thiên tư bất phàm, ngắn ngủi một năm đã đánh bại đệ tử hạch tâm rồi đó!
– Đương nhiên.
Trần Linh Ấn lạnh lùng nói tiếp:
– Không phải thoát ly, mà ngay hôm nay bị Linh Tiêu Phái ta đuổi khỏi sơn môn.
Dù nói thế nào, Linh Tiêu Phái cũng là danh môn đại phái, đột nhiên có không ít đệ tử thoát ly, truyền đi khẳng định không dễ nhìn.
Bạch Thọ Di và Đường Nhược Giản bất đắc dĩ lắc đầu.
Thái thượng Trưởng lão có quyền lợi đuổi đệ tử, hắn nói như vậy, hiển nhiên đã đến cấp độ không thể vãn hồi.
– Đuổi thì đuổi.
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Tiểu tử, chúng ta đi thôi.
Kết quả là, dưới ánh nhìn của rất nhiều đệ tử, Vân Phi Dương cùng bọn người Lâm Chỉ Khê theo Cuồng Tông Tông Chủ rời khỏi Cửu Tầng Thiên.
– Tên này đi rồi!
– Hắn đến Linh Tiêu Phái là sai lầm!
Rất nhiều đệ tử nhỏ giọng nghị luận, một khắc này cũng triệt để buông lỏng.
Có lẽ nói là một loại buông lỏng tự tôn, bởi vì tên phàm nhân này quá xuất sắc, xuất sắc đến nổi để bọn hắn xấu hổ.
– Thái thượng trưởng lão!
Bạch Thọ Di lộ vẻ mặt đau khổ nói:
– Vân Phi Dương là thiên tài ngàn năm khó gặp, để hắn đi như vậy là một tổn thất to lớn đối với Linh Tiêu Phái ta.
– Đúng vậy a.
Đường Nhược Giản sắp khóc.
Tấn Tiêu phong thật vất vả mới có một thiên tài, còn chuẩn bị thi thố tài năng khi chín phong tranh tài đây, kết quả bị khu trục.
– Thiên tài ngàn năm khó gặp?
Trần Linh Ấn xem thường.
Thủ tọa Trưởng lão Thanh Tiêu phong lúc này mở lời:
– Chưởng môn, kẻ này là một đầu ngựa hoang khó thuần phục, mặc dù thiên tư bất phàm, nhưng lưu lại Linh Tiêu Phái chúng ta cũng chỉ trở thành con sâu làm rầu nồi canh.
– Không sai!
Trưởng lão Huyền Tiêu phong đồng ý.
Hai người vì chân truyền đệ tử nhà mình bị ngược, đối với việc Vân Phi Dương rời đi, không những không tiếc hận, mà còn rất vui vẻ.
“Ai.”
Bạch Thọ Di lắc đầu, quay người rời đi.
Sự việc đã phát sinh, dù nói thế nào cũng vô bổ, chỉ có thể hi vọng mình nhìn lầm. Nếu không sẽ tiện nghi cho Cuồng Tông, chắc tức hộc máu chết mất.
Đệ tử các phong lui tán.
Trương Thanh Biển đang hôn mê cũng bị nhấc trở về.
Không hề nghi ngờ.
Năm tháng sau đó, cái tên Vân Phi Dương và những người khác sẽ bị Linh Tiêu Phái quên lãng, phảng phất như khách qua đường vội vàng mà đến, vội vàng mà đi.