Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 732
Vân Phi Dương chầm chậm nhấc tay, động tác rất chậm chạp, mọi người cũng nhìn ra được, tên này đã rất suy yếu.
Xác thực mà nói.
Hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Rất nhiều người đều không để ý đến.
Dù Trương Thanh Biển đối diện cũng xem nhẹ, dù sao, một kích vừa rồi của mình đủ để lục phủ ngũ tạng bị thương, đối phương chắc chắn bị trọng thương.
Nhưng.
Không ai nghĩ tới.
Động tác chậm, mềm yếu bất lực lại đột nhiên bộc phát lực lượng cường đại, trở tay không kịp.
“Hô!”
Vân Phi Dương vỗ xuống một chưởng.
“Bành —— “
Thanh âm vang vọng truyền ra.
Trương Thanh Biển bị đánh ngã, mặt đất hiện ra một chưởng ấn thật sâu, quần áo toàn thân vỡ vụn, bắp thịt vỡ nát, máu tươi chảy ròng, vô cùng thê thảm.
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Dù Bạch Thọ Di hay Cuồng Ngạo Thiên thấy một màn này, thần sắc cũng ngốc trệ.
– Tình huống thế nào đây?
– Trương sư huynh, hắn…
Đệ tử các phong trợn mắt líu lưỡi.
Không ai sẽ nghĩ tới Vân Phi Dương trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị thi triển ra Phiên Thiên Thủ đã đập tàn đệ tử hạch tâm cao cao tại thượng!
Mà.
Hắn đã cố ý áp chế, để tránh bị người khác nhìn ra Địa giai vũ kỹ.
Không thể không nói.
Phiên Thiên Thủ quá cường hãn.
Vân Phi Dương bị trọng thương lại tận lực áp chế xuống, còn có thể vung một chưởng miểu sát Trương Thanh Biển, nếu triệt để buông tay, thì còn kinh khủng đến dường nào!
– Ngọa tào?
Đám người La Mục trợn to hai mắt.
Bọn hắn xác định, Trương Thanh Biển bị một chưởng đánh sấp mặt trên mặt đất, tuy còn hô hấp, nhưng rõ ràng thương tổn còn nặng hơn Vân Phi Dương, nhất thời phấn khởi!
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm cũng kinh ngạc đến ngây người.
Vân Phi Dương rõ ràng bị ngược đến thần sắc tái nhợt, lung lay sắp đổ, đột nhiên tung một chưởng đánh ngã Trương Thanh Biển, đảo ngược này thực ngoài dự liệu!
Càng rung động là.
Vân Phi Dương bị hung hăng oanh một quyền vẫn đứng đấy không ngã xuống.
Một phàm nhân mới đi vào Tiểu Thần Giới một năm, trọng thương một trong cửu đại đệ tử hạch tâm Linh Tiêu Phái!
Nghĩ tới đây.
Não tử đệ tử các phong trống rỗng.
Không dám nghĩ.
Thật không dám nghĩ.
Trương Thanh Biển ngã trên mặt đất, máu me đầm đìa đang run rẩy là tốt nhất chứng minh, bọn họ lại không thể không thừa nhận, hết thảy đều là thật!
Đột nhiên.
Dưới chúng nhân chú mục, Vân Phi Dương gian nan giơ chân giẫm lên mặt Trương Thanh Biển gần như hôn mê.
Đệ tử hạch tâm?
Lão tử vẫn giẫm dưới chân!
– Đứng dậy dạy ta làm người đi.
Thanh âm Vân Phi Dương rất suy yếu.
Trương Thanh Biển còn chưa hôn mê.
Khi hắn ý thức được mình bị Vân Phi Dương giẫm lên mặt, rồi nghe được đối phương nói thế, nhất thời không thể chịu đựng, phun ra một ngụm máu.
Đệ tử hạch tâm như hắn dưới sự khinh thường, bị đánh sấp ml, bị giẫm trên mặt, tuyệt đối là nhục nhã tàn khốc nhất.
Tên này còn tưởng rằng mình chủ quan.
Kì thực không biết.
Vân Phi Dương vì ngăn ngừa bại lộ sự cường hãn chân chính của Phiên Thiên Thủ, cố ý bị hắn ngược một hồi, mới dám đợi đến lần cuối giả bộ gian nan đảo ngược.
Nếu như không gì cố kỵ, vừa khai chiến, vỗ một chưởng xuống thì hắn đã sớm ngã xuống đất.
“Xoát!”
Vân Phi Dương giơ lên chân, lại đạp xuống nói:
– Ngươi nhanh đứng dậy dạy ta làm người nào!
Chắc vì thương thế, một cước này cũng không có khí lực, nhưng Trương Thanh Biển lại bị nhục nhã, tức giận đến ngất xỉu.
“Xoát!”
Vân Phi Dương quay đầu, nhìn về phía đám đệ tử các phong đã từng cười trên nỗi đau của người khác, lạnh lùng nói:
– Thấy không, đây chính là đệ tử hạch tâm.
Mọi người cúi đầu, không dám đối mặt.
Giờ khắc này.
Không ai chế nhạo Vân Phi Dương, bởi vì hắn làm được sự việc mình ngày thường không dám nghĩ, chỉ điểm này đã đủ đáng sợ.
“Ừng ực.”
Triệu Anh Vũ nuốt nước miếng một cái.
Hai tay của hắn hơi run rẩy, trong lòng may mắn, nhờ có Trương Thanh Biển ra tay trước một bước, nếu đổi thành mình, kết cục chắc sẽ thảm hại hơn!
Không thể gây.
Tuyệt không thể gây vào tên này!
Vân Phi Dương nghịch chuyển khiến cho đệ tử các phong kiêng kị hắn, cũng rốt cục thừa nhận, thực lực võ giả đến từ Phàm Giới rất khủng bố!
“Hô!”
Nhưng vào lúc này, bên trên Xích Tiêu phong, một đạo bạch quang cực nhanh lao ra, đó là một lão giả tóc trắng phơ, tinh thần quắc thước.
Trần Linh Ấn.
Thái thượng trưởng lão Linh Tiêu Phái!
Sau khi người này xuất hiện, trùng hợp thấy Vân Phi Dương tung chưởng đánh ngã Trương Thanh Biển, rồi một màn giẫm lên mặt, thần sắc trở nên lạnh lùng.
Đệ tử hạch tâm Linh Tiêu Phái bình thường đều được vị thái thượng Trưởng lão này tự mình truyền thụ võ đạo.
Bây giờ tận mắt thấy Trương Thanh Biển bị đánh bại, còn bị làm nhục, tự nhiên muốn bạo tẩu.
– Muốn chết!
Trần Linh Ấn lạnh giọng quát to, vừa quát vừa giơ bàn tay già nua lên, cường đại thuần nguyên lực nhất thời đánh úp về phía Vân Phi Dương!
“Vù vù!”
Cuồng bạo lực lượng giống như dời núi lấp biển!
– Không tốt!
Vân Phi Dương đang suy yếu nhất thời cảm nhận được khí tức tử vong, thần sắc đại biến.
Dù không bị thương tổn, át chủ bài ra hết, hắn cũng không thể chống lại một kích của Hóa Thần đại viên mãn, cho nên chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Sắc mặt Bạch Thọ Di cũng kinh hãi, quát to:
– Thái thượng Trưởng lão, không nên!
Muộn rồi.
Một kích của Hóa Thần đại viên mãn không phải Hư Không cảnh như hắn có thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn lực lượng cường đại ngang nhiên cuốn tới!
Vân Phi Dương bây giờ đang đứng trước ranh giới sinh tử, đối thủ cường đại để hắn bất lực chống lại.
Nhưng.
Vào lúc này, một bóng người xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, ngăn trước người Vân Phi Dương, tóc đen bay múa hiện ra một khuôn mặt băng lãnh thấy chết không sờn.
Lâm Chỉ Khê.
Trong thời điểm thái thượng Trưởng lão xuất thủ đã ý thức được Vân Phi Dương gặp nguy hiểm, không có bất kỳ cân nhắc gì xông lên.
Đối mặt lực lượng cường đại đánh tới, Lâm Chỉ Khê không có e ngại, gương mặt băng lãnh quanh năm không thay đổi hiện ra mỉm cười như giác ngộ được cái chết đang đến.
– Không…
Vân Phi Dương muốn rách cả mí mắt.
Lực lượng cường đại như vậy, Lâm Chỉ Khê cản trước mặt mình, khẳng định chết không thể nghi ngờ!
“Oanh —— “
Nhưng vào lúc này, thanh âm đinh tai nhức óc truyền tới, trái tim Vân Phi Dương truyền đến thống khổ mãnh liệt, phảng phất như thứ trọng yếu nhất sinh mệnh của mình sắp biến mất.
“A a!”
Hắn phẫn nộ gào thét, tóc bạc bay múa, bắp thịt thân trên dần hiện ra từng văn tuyến.
Thần Văn được kích phát, Lâm Chỉ Khê gặp nạn, Vân Phi Dương triệt để mất hết tỉnh táo, triệt để bạo tẩu!
Bất quá.
Khi hắn chuẩn bị kích phát toàn bộ Thần lực oanh sát tên thái thượng Trưởng lão đang bay tới kia thì thần sắc ngốc trệ. Bởi vì, Lâm Chỉ Khê đứng bên cạnh mình, một chút tổn thương cũng không có.
Nguyên lai.
Cuồng Ngạo Thiên ngoài hai trăm dặm đột nhiên xuất hiện trước người Lâm Chỉ Khê, hóa giải toàn bộ thuần nguyên lực đang cuồng bạo.
“Hưu —— “
Vân Phi Dương nhất thời ẩn tàng Thần Văn, thần chí gần như điên cuồng cũng trong nháy mắt tỉnh táo lại.
– Tiểu tử…
Cuồng Ngạo Thiên đứng phía trước, cười nói:
– Nhìn ngươi kích động như vậy, nàng hẳn là nữ nhân của ngươi.
Vân Phi Dương nói:
– Cám ơn.
Nếu không Tông Chủ Cuồng Tông này, Lâm Chỉ Khê tuyệt đối sẽ vẫn lạc.
“Ha ha ha!”
Cuồng Ngạo Thiên cười to.
– Ta cứu ngươi và nữ nhân ngươi, ngưới có nguyện ý gia nhập Cuồng Tông ta hay không?
Vân Phi Dương nắm quyền, căm hận nhìn về phía lão giả tóc trắng đang rơi xuống, lãnh đạm nói:
– Từ hôm nay trở đi, Vân Phi Dương ta thoát ly Linh Tiêu Phái!