Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 727
Đệ tử Linh Tiêu Phái đều đang đợi Vân Phi Dương trở về, bọn họ cho rằng, đệ tử hạch tâm như Trương Thanh Biển tuyệt đối có thể ngược tên kia.
Không có chút bất ngờ nào xảy ra.
Bởi vì không ai tin, một năm ngắn ngủi, phàm nhân đến từ Vạn Thế Đại Lục sẽ từ nửa bước Vũ Thần đột phá đến Vũ Thần tầng chín.
Đồng thời, thuần nguyên lực từ mười một trọng trực tiếp tăng vọt đến một trăm mười trọng!
Rất nhiều đệ tử chờ đợi Vân Phi Dương.
Mà ngoài sơn môn Linh Tiêu Phái mấy chục dặm, đám người La Mục đã vụng trộm chạy ra ngoài.
Hiện tại, bộ dáng cả đám rất chật vật, riêng Vân Lịch, cổ tay còn băng vải, hiển nhiên vẫn còn bị thương.
Sau khi Trương Thanh Biển xuất quan, không có việc gì sẽ chặn bọn họ ở Tấn Tiêu phong, từng người trong bọn hắn đều bị thương, sống không được tốt lắm.
Về sau, nếu không có Đường Nhược Giản xuất hiện, chỉ sợ cả đán sẽ còn bị ngược.
Đương nhiên.
Đệ tử hạch tâm – Trương Thanh Biển trong lúc ngược đám La Mục bảo rằng khảo nghiệm thực lực sư đệ.
Cho nên, mặc dù Đường Nhược Giản bẩm báo chưởng môn, hắn cũng không bị xử phạt gì.
– Phi Dương ca sắp trở về rồi.
– Ta cảm thấy, hắn khẳng định sẽ đi sơn môn.
La Mục đứng tại ven đường chờ Vân Phi Dương xuất hiện, mục đích là kéo hắn đi đường nhỏ.
Nhìn ra được.
Trong mắt năm người.
Vân Phi Dương không phải đối thủ Trương Thanh Biển, nếu còn muốn đi sơn môn, sợ rằng sẽ bị ngược còn thảm hại hơn chính mình.
– Đến, đến!
Vào lúc này, Vân Lịch la lớn.
Mọi người vội vàng nhìn qua, quả nhiên thấy Vân Phi Dương đang nhàn nhã đi tới.
Mà.
Tên kia còn có tâm tình ngắm phong cảnh!
– A?
Vân Phi Dương phát hiện bọn người La Mục, kinh ngạc hô:
– Sao các ngươi lại ở chỗ này?
– Ca ơi!
La Mục và Vân Lịch chạy tới, vội hô.
– Đi đi, chúng ta từ đường nhỏ lên Tấn Tiêu phong!
Nói rồi kéo Vân Phi Dương.
– Móa, đi đường nhỏ cái gì.
Vân Phi Dương tránh khỏi tay họ nói:
– Đi sơn môn.
La Mục đau khổ nói:
– Đại ca, ca ca Trương Thanh Ngọc – Trương Thanh Biển đang đợi ngươi ở sơn môn đó!
– Ta biết.
Vân Phi Dương xem thường đáp.
Mọi người sụp đổ.
Ngươi biết còn muốn đi sơn môn, có phải muốn tìm tai vạ!
– Sáng nay ta nhìn thấy đám phàm nhân Tấn Tiêu phong kia đã đi đường nhỏ xuống núi, chắc chúng muốn đi mật báo cho Vân Phi Dương.
– Chẳng lẽ tên kia sẽ đi đường nhỏ về Tấn Tiêu phong?
– Hắc hắc, có như thế thì Trương sư huynh cũng sẽ không tha cho hắn.
Trong lúc mọi người chờ đợi, nhỏ giọng nghị luận, mà những lời này truyền đến tai Trương Thanh Biển không sót một chữ, khóe miệng của hắn hiện ra một tia cười lạnh.
Vân Phi Dương.
Ngươi tốt nhất đi đường nhỏ.
Dạng này thì không có tư cách gì phách lối cuồng ngạo tại Linh Tiêu Phái ta.
Đương nhiên.
Vẫn không tránh khỏi thù khi dễ đệ đệ ta. Đến lúc đó, ta sẽ ngược ngươi một phen thật đã đời trên Tấn Tiêu phong.
Ngay tại thời điểm Trương Thanh Biển âm thầm nghĩ, nguyên niệm bao phủ xuống dưới thì thấy năm tên phàm nhân bị mình ngược qua trước đó xuất hiện trong tầm mắt.
Phía trước bọn họ có một nam tử tướng mạo không tệ, trên mặt mang nhàn nhạt mỉm cười đi lên.
– Vân Phi Dương!
– Hắn vậy mà không đi đường nhỏ!
Mọi người phát hiện Vân Phi Dương, trong con ngươi lấp lóe vẻ hoảng hốt.
– Gia hỏa này vẫn rất có cốt khí, biết rõ có sư huynh chặn hắn, còn dám đi sơn môn tìm tai vạ.
Rất nhiều người tán thưởng, đương nhiên, cái cử động có cốt khí này vẻn vẹn chỉ là tán thưởng, không có gia tăng hảo cảm.
– Hắn là Vân Phi Dương?
Trương Thanh Biển đứng lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, bởi vì nội dung cốt truyện không như mình suy nghĩ.
“Hừ!”
Trương Thanh Ngọc đứng trên ngọn núi, nhìn thấy Vân Phi Dương xuất hiện, trong lòng cười lạnh nói:
– Tiểu tử, ngươi đã lựa chọn đi sơn môn, thì làm tốt chuẩn bị bị ca ca ta cuồng loạn đi!
– Đáng tiếc.
Triệu Anh Vũ âm u nói:
– Không thể tự mình xuất thủ ngược tên này.
Qua một năm.
Tên này từ Vũ Thần tầng tám thuận lợi đột phá đến Vũ Thần đại viên mãn, nếu không có Trương Thanh Biển, hắn khẳng định là người thứ nhất tìm Vân Phi Dương giao đấu.
“Xoát!”
Đường Nhược Giản từ Xích Tiêu điện bay ra đứng trên một tòa đại sơn bên cạnh sơn môn, trong ánh mắt có tia ngưng trọng.
Trương Thanh Biển lần này phụng mệnh ngược Vân Phi Dương, thân là Trưởng lão Tấn Tiêu phong, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đương nhiên.
Nếu tên kia dám ra tay độc ác, hắn sẽ không ngồi yên không quan tâm, dù mạo hiểm bị phạt cũng phải bảo vệ đệ tử mình!
– Kỳ quái.
Bạch Thọ Di kinh ngạc nói:
– Một năm không thấy, sao bổn tọa dò xét không ra đây tu vi tên này nữa.
Đột phá đến Vũ Thần tầng chín, linh hồn lực tăng lên tới Phá Toái cảnh, Vân Phi Dương vận chuyển Nghịch Thiên Quyết đã có thể tránh thoát Chưởng môn dò xét.
– Chẳng lẽ trên người hắn có chí bảo ẩn giấu tu vi?
Bạch Thọ Di suy đoán, đồng thời cũng nhiều thêm mấy phần chờ mong.
Có thể nói.
Khi Vân Phi Dương xuất hiện trên đường đi đến sơn môn, gần như tám thành ánh mắt toàn bộ Linh Tiêu Phái đều tập trung trên người hắn, có cảm giác vạn chúng chú mục a.
Lương Âm cũng đang nhìn Vân Phi Dương, nàng khổ sở nói:
– Gia hỏa này vẫn lựa chọn đi sơn môn.
Lâm Chỉ Khê ngoài ý muốn, nàng kinh ngạc nhìn thấy nụ cười bộc lộ ra sự tự tin trên mặt nam nhân của mình.
Chẳng lẽ.
Hắn cho rằng mình có thể chiến thắng Trương Thanh Biển?
– Hy vọng có kỳ tích xuất hiện.
Lâm Chỉ Khê cầu nguyện trong lòng.
Vân Phi Dương từng bước một đi tới, cuối cùng đứng trước ba chữ Linh Tiêu Phái to đùng trước sơn môn.
Trương Thanh Biển đã từ trên đá lớn nhảy xuống, hắn đứng trước cửa, thản nhiên nói:
– Vân Phi Dương?
– Đúng.
Vân Phi Dương cười đáp.
– Tên này còn bật cười!
– Giả vờ trấn định?
Mọi người khịt mũi coi thường.
Trương Thanh Biển thản nhiên nói:
– Một năm trước, ngươi tại Thanh Tiêu phong buông xuống hào ngôn, mong người khác có thể ngược ngươi?
Vân Phi Dương cười đáp:
– Từng nói qua.
Có nói qua không?
Hắn đã quên.
Bất quá, đối phương đã đến gây chuyện, coi như phủ nhận cũng không có kết quả, dứt khoát thống khoái thừa nhận.
Trương Thanh Biển cười nói:
– Hôm nay sư huynh ta muốn dùng thực lực đến ngược ngươi, để ngươi hiểu rõ cái gì gọi là thực lực vi tôn, không tính là khi dễ ngươi chứ?
– Không tính.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta vừa vặn cũng muốn lĩnh giáo một chút thực lực đệ tử hạch tâm Linh Tiêu Phái chúng ta.
Lời vừa nói ra, mọi người sụp đổ.
Cuồng nhân a.
Một gia hỏa vừa tiến vào Linh Tiêu Phái một năm đã muốn giao đấu cùng đệ tử hạch tâm, thật đề cao bản thân!
Trương Thanh Biển cũng ngạc nhiên.
Hắn thực không nghĩ tới gia hỏa gọi Vân Phi Dương này sẽ nói như vậy, thật giống như đối phương có tư cách đánh một trận với mình.
– Phía trước năm mươi dặm có một mảnh đất trống, chúng ta qua bên kia giao đấu.
– Có thể.
Bên ngoài Cửu Tiêu Sơn, một bãi cỏ vắng vẻ giờ đứng đầy đệ tử Lăng Tiêu Phong.
Thậm chí.
Rất nhiều phổ thông Trưởng lão cũng xuất hiện xem náo nhiệt.
Bọn họ rõ ràng.
Trương Thanh Biển lựa chọn so tài dưới chân núi vì muốn thoát ly khỏi khuôn khổ tông môn, buông tay ngược tên kia một hồi.
– Rốt cục có thể nhìn thấy tên này bị ngược, nhớ tới vẻ cuồng ngạo một năm trước kia của hắn đã làm người ta khó chịu!
– Trương sư huynh hôm nay sẽ dạy hắn cách làm người.
Trừ người có quan hệ với Vân Phi Dương, tất cả đệ tử Linh Tiêu Phái đều đứng về phía Trương Thanh Biển.