Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 726
Địa giai vũ kỹ?
Vân Phi Dương có chút mộng.
Mình vừa rồi thi triển Phiên Thiên Thủ được phân thành Địa giai ở Tiểu Thần Giới?
Khó trách khi một chưởng đập xuống chụp chết tươi Linh thú cấp hai, cũng khó trách đám người kia sẽ lao ra cướp mình.
Vân Phi Dương sống trên Tiểu Thần Giới không lâu nhưng cũng biết Địa giai vũ kỹ bên trong Thiên Địa Huyền Hoàng không thua một kiện chí bảo đỉnh phong.
– Nhị ca nói không sai.
Một võ giả khác nhảy ra, nói:
– Chúng ta trực tiếp động thủ đi, đừng nói nhảm với hắn!
Ba người hiện đứng ba phương vị bao quanh Vân Phi Dương, ngăn không cho hắn chạy.
Chạy?
Vân Phi Dương chắc chắn sẽ không, hắn cười nói:
– Bằng hữu, chúng ta không quen biết, làm gì mới gặp mặt thì đã muốn cướp rồi.
Đại ca dẫn đầu mới vừa rồi còn có lo lắng, hiện tại đã xác định, tên này nhiều nhất chỉ là Vũ Thần.
Dù sao, Hư Không cảnh cường giả đâu có nói nhảm với mình, lúc này đã biểu hiện ra khí thế tương ứng rồi.
“Hừ.”
Hắn cười lạnh nói:
– Tiểu tử, tính khí hai huynh đệ của ta không tốt lắn, nếu như ngươi thức thời, nhanh giao vũ kỹ ra, nếu thế có lẽ sẽ còn một con đường sống.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương vung tay lên, lấy ra một bản vũ kỹ, nói:
– Địa giai vũ kỹ các ngươi muốn đây.
Trong ánh mắt ba tên võ giả hiện ra vẻ nóng rực.
Tuy không xác định có phải Địa giai vũ kỹ hay không nhưng vẫn để bọn hắn có chút động tâm, vạn nhất tên kia sợ chết, xuất ra đồ thật thì sao?
Còn chờ cái gì!
“Xoát!”
Võ giả gọi nhị ca tiến lên trước một bước, vì ngăn ngừa tên kia chơi mánh khóe, ngưng tụ một chỉ(*) kỹ nào đó, hình thành 15 Trọng thuần nguyên lực!
*: Chỉ: ngón tay
Hắn tin tưởng, lấy tu vi Vũ Thần tầng chín của mình toàn diện bạo phát vũ kỹ có thể giải quyết gia hỏa đang suy yếu này.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Vân Phi Dương nhẹ nhàng nhấc tay, chế trụ bàn tay đang đánh tới của đối phương.
Nhẹ nhàng như thường!
Võ giả kia khẽ giật mình.
Đột nhiên, một cỗ lực lượng cuồng bạo theo bàn tay hắn nháy mắt lan truyền ăn mòn đến lục phủ ngũ tạng!
“A!”
Hắn thống khổ hét thảm.
– Nhị ca!
Lão tam thấy thế, nhất thời ngưng tụ song quyền đánh về phía Vân Phi Dương, thực lực người này cũng là Vũ Thần chín tầng.
Đáng tiếc.
Hắn đối mặt Vân Phi Dương – một yêu nghiệt dù tiêu hao một phần ba thuần nguyên lực cũng rất cường đại, có thể so với Vũ Thần đại viên mãn!
“Bành!”
Vân Phi Dương tung một chân đá bay tên võ giả đang nâng quyền oanh đến, đối phương rơi xuống đất, ngũ tạng lục phủ triệt để vỡ vụn, mất mạng ngay tại chỗ!
Miểu sát!
– Ta cũng không phải không cho.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cần gì đến đoạt.
– Ngươi…
Đại ca đầu lĩnh nhìn thấy nhị đệ và tam đệ, một người bị bắt, một người bị giết, trừng muốn rách cả mí mắt quát:
– Dám giết huynh đệ của ta!
“Bành!”
Vừa dứt lời, Vân Phi Dương một quyền đánh vào trên thân võ giả đang thống khổ giãy dụa, đợi khi hắn xụi lơ mất hết khí tức, lúc này mới cười hỏi:
– Có vấn đề?
– Ngươi!
Tên đại ca phẫn nộ bạo phát tu vi muốn vọt qua.
“Ba!”
Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, một tay chế trụ đầu hắn, lạnh lùng nói:
– Không có thực lực, đừng học người ta ăn cướp.
Dứt lời, cường đại linh hồn lực như hồng thủy vỡ đê, trong nháy mắt lộng hành quấy rối Thức Hải đối phương.
“A —— “
Tên đại ca thống khổ kêu thảm, tròng mắt dần dần ảm đạm, mất đi ý thức.
Tính khí hai huynh đệ của hắn không tốt.
Thật trùng hợp.
Tính khí của Vân Phi Dương cũng không dễ chịu, cho nên dứt khoát tiễn bọn hắn đến Hoàng Tuyền Lộ.
Ba tên võ giả lòng mang ý xấu tuỳ tiện bị mạt sát, Vân Phi Dương thu lại không gian giới chỉ của họ, đứng dậy rời đi.
Tiểu Thần Giới không giống Phàm Giới.
Nơi này là chỗ mạnh được yếu thua chân chính, là nơi tàn khốc chân chính. Cho nên, Vân Phi Dương giết người không có nhân từ.
– Thực lực ba người đều từ Vũ Thần chín tầng, trong không gian giới chắc có không ít linh thạch.
Trên đường đi về, Vân Phi Dương dò xét ba không gian giới chỉ đặc thù, kết quả tìm được hơn bảy mươi khỏa linh thạch.
Không gian giới chỉ đặc thù có thể chứa linh thạch.
– Quá nghèo!
Vân Phi Dương im lặng.
Đã không tệ rồi.
Ba tên võ giả chỉ là tán tu không môn không phái, có thể có nhiều như vậy cũng là tích luỹ cả đời đó.
– Ừm?
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương từ không gian giới chỉ của đại ca, tìm ra được một bản bí tịch đến, trên đó viết Hoàng giai Sơ Phẩm – Toái Cốt Chỉ.
– Coi như có hàng tạm được!
Vân Phi Dương vừa đi vừa nghiên cứu.
Hoàng giai Sơ Phẩm mặc dù là vũ kỹ thấp nhất, nhưng muốn đạt được ở Linh Tiêu Phái, đầu tiên phải là ngoại môn đệ tử, lần còn cần dùng linh thạch để mua sắm.
Toái Cốt Chỉ lấy thuần nguyên lực ngưng tụ trong đầu ngón tay, diễn hóa xuất ra chiêu thức phức tạp, lấy bẻ gãy xương cốt mục tiêu làm chủ.
Một vũ kỹ rất độc ác.
Vân Phi Dương vừa đi vừa học, sau nửa canh giờ đã nhớ kỹ phương thức vận chuyển kinh mạch cùng chiêu số.
– Vừa rồi thi triển Phiên Thiên Thủ bị bọn họ ngộ nhận là Địa giai vũ kỹ, mình lần sau thi triển nhất định phải khống chế khí thế cho tốt, tránh mang đến phiền phức không tất yếu.
Vân Phi Dương nói thầm.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Dù Vân Phi Dương cuồng ngạo cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Môn khẩu Linh Tiêu sơn.
Không ít đệ tử tụ tập ở đây, lâu lâu lại nhìn về phía sơn đạo thông hướng Ngọc Tiêu Phong, tất cả đang chờ đợi Vân Phi Dương trở về, trên mặt đều lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Trên đá lớn phía trước.
Một nam tử anh tuấn uy vũ ngồi xếp bằng, tuy nhắm mắt, nhưng quanh thân tràn ngập khí thế cường đại cho người ta cảm giác hạc giữa bầy gà.
Hắn chính là Trương Thanh Biển.
Một trong cửu đại đệ tử hạch tâm Linh Tiêu Phái.
Trương Thanh Biển đã ở chỗ này ba ngày thủy chung không nhúc nhích, vì chờ cái gia hỏa gọi Vân Phi Dương trở về tông môn.
– Trương sư huynh lần này chơi thật rồi.
– Ta nghe nói, hắn đã được Chưởng môn phê chuẩn, cùng luận bàn với sư đệ mới tới một phen.
– Hắc hắc, đây coi như là phụng mệnh ngược Vân Phi Dương đi.
– Cũng không sai!
– Một năm trước tại Thanh Tiêu phong, tên kia quá phách lối, nên để Trương sư huynh thật tốt ngược hắn, để hắn hiểu, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Mọi người nhao nhao cười rộ lên.
Đệ tử hạch tâm tự thân xuất mã, nhìn Vân Phi Dương về sau còn dám phách lối ở Linh Tiêu Phái hay không!
Tử Tiêu phong.
Lương Âm đi đi lại lại lẩm bẩm:
– Hi vọng tên kia đi đường nhỏ, đừng đi sơn môn.
– Lấy tính cách tên kia, chắc chắn sẽ không lén lút lên núi.
Lâm Chỉ Khê cau mày lên tiếng.
– Vậy làm sao bây giờ.
Lương Âm nhất thời gấp gáp.
Lâm Chỉ Khê không nói, trong lòng lo lắng không thấp hơn Lương Âm.
Xem ra hai nữ cũng cho rằng, Vân Phi Dương trước mặt Trương Thanh Hải, chỉ có thể bị ngược.
Xác thực.
Một năm quá ngắn.
Không ai có trí tưởng tưởng bay xa tới nổi cảm thấy Vân Phi Dương có thể nắm giữ năng lực rung chuyển võ giả Phá Toái cảnh Tố Thể Kỳ.
– Chưởng môn!
Xích Tiêu điện, Đường Nhược Giản lộ vẻ mặt đau khổ nói:
– Đệ tử kia của ta, đào một năm mỏ, mỗi ngày đi sớm về trễ, cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ lười biếng, biểu hiện phi thường tốt!
– Bổn tọa biết.
Bạch Thọ Di cười nói.
Đường Nhược Giản nhất thời im lặng.
Ngươi nếu biết, làm gì còn đồng ý Trương Thanh Hải chặn đường Vân Phi Dương, đây không phải nói rõ muốn trơ mắt nhìn hắn bị ngược à!
Vâng.
Đệ tử ta tuy cuồng, nhưng có thực lực, thiên tài như thế, không phải cần bảo vệ thật tốt à!