Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 728
Đệ tử Linh Tiêu Phái thiên về một bên khuynh hướng Trương Thanh Biển xem thường Vân Phi Dương là một loại bài xích tâm lý.
Dù sao.
Vân Phi Dương đến từ Vạn Thế Đại Lục, đến từ vị diện hạ đẳng.
Một nhân loại đẳng cấp thấp nên điệu thấp sinh tồn, hết lần này tới lần khác lại biểu hiện phách lối, điều này làm người ta rất khó chịu.
Nói trắng ra.
Rất nhiều đệ tử Linh Tiêu Phái đang ghen tỵ một phàm nhân, ghen tỵ hắn nắm giữ thực lực ngược chân truyền đệ tử.
Vân Phi Dương theo Trương Thanh Biển đi vào bãi cỏ, vẫn một mặt mỉm cười, phảng phất như không có việc gì để mọi người càng thêm khó chịu.
Tên này đối mặt đệ tử hạch tâm cần phải hiện ra vẻ e ngại, mà không phải bình tĩnh như thế.
Nếu như biết mình mỉm cười sẽ khiến đám đệ tử rất không thoải mái, Vân Phi Dương khẳng định sẽ cười càng trang bức, càng rực rỡ hơn!
Trên đồng cỏ vắng vẻ.
Vân Phi Dương và Trương Thanh Biển đứng đối diện nhau, tiếng nghị luận chung quanh dần dần bình ổn lại.
– Thực ra, giao đấu giữa chúng ta có thể hủy bỏ.
Trương Thanh Biển mở miệng.
Vân Phi Dương khó hiểu.
– Hủy bỏ?
Trương Thanh Biển thản nhiên nói:
– Chỉ cần ngươi xin lỗi đệ đệ ta trước mặt mọi người, việc này coi như không có.
“A.”
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi có nữ nhân chưa?
Trương Thanh Biển khẽ giật mình.
Vấn đề này đột nhiên hỏi có chút ngây người.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nếu như ngươi có nữ nhân, ta sẽ cả ngày đi quấn lấy nàng.
Mục quang Trương Thanh Biển dần trở nên lãnh lệ.
Hắn một lòng tu luyện võ đạo, không gần nữ sắc, nhưng thân là nam nhân, há có thể để đối phương làm như vậy.
– Tức giận?
Vân Phi Dương cười nói:
– Có phải muốn đánh ta? Đánh ta xong rồi sẽ xin lỗi ta chứ?
Trương Thanh Biển hiểu rõ.
Hắn nói nhiều như vậy vì nói cho mình hiểu, đệ đệ mình đi quấn lấy nữ nhân hắn, bị đánh một trận là đáng đời, tại sao phải xin lỗi?
– Tốt a.
Trương Thanh Biển nói:
– Xem ra, sư huynh ta chỉ có thể dùng thực lực dạy ngươi làm người như thế nào.
“Xoát!”
Vừa dứt lời, xuất hiện trước mặt Vân Phi Dương, trong bàn tay ngưng tụ ra cuồng bạo lực kình hình thành tia sáng chói mắt!
Đây là Thiểm Quang Quyền.
Hoàng giai trung phẩm vũ kỹ.
Một khi thi triển đi có thể trong nháy mắt hình thành ánh sáng, từ đó quấy nhiễu cảm quan đối phương, hình thành chấn động ngắn ngủi.
Quả nhiên.
Vân Phi Dương bị ánh sáng chiếu vào, bản năng nhắm mắt lại, đồng thời bị một quyền đánh trúng, lùi lại mấy bước!
Mọi người thấy thế, nhất thời đại hỉ.
Một năm trước trên Thanh Tiêu phong, dù Triệu Anh Vũ hay các đệ tử khác đều không thể rung chuyển tên này, bây giờ đệ tử hạch tâm xuất mã, quả nhiên không tầm thường.
Nhưng.
Sau một khắc.
Mắt bọn họ lại trợn tròn.
Bởi vì sau khi Vân Phi Dương bị đánh trúng, vẻn vẹn chỉ lui mấy bước, không có thổ huyết, cũng không bị thương!
– Hả?
Trương Thanh Biển kinh ngạc nói:
– Có thể tiếp được 50 Trọng thuần nguyên lực của, thực lực ngươi cũng không tệ.
– 50 Trọng?
– Trời ơi, phòng ngự thân thể tên Vân Phi Dương này mạnh đến mức nào đây?
Mọi người trợn mắt.
– Cũng không phải phòng ngự thân thể chống được, hắn hẳn có thực lực không kém gì 50 Trọng!
Bạch Thọ Di ngưng trọng nói.
Nói đúng hơn là.
Một năm qua, phàm nhân này không ngừng đào quáng, cảnh giới ngược lại không rơi xuống, mà từ mười một trọng tăng lên tới trên 50 trọng!
Bạch Thọ Di hài lòng cười.
Nếu lão nhân này biết trong một năm, Vân Phi Dương trộm rất nhiều linh thạch, khẳng định sẽ không cười nổi, mà sẽ khóc.
– Muốn dùng 50 trọng tổn thương ta?
Vân Phi Dương vỗ ngực một cái, nói:
– Ngươi quá tự tin.
Trương Thanh Biển nói:
– Xem ra, ngươi không có yếu như ta tưởng tượng.
“Xoát!”
Đột nhiên, hắn lại theo sát đi tới, quyền pháp rắc rối phức tạp được thi triển phảng phất như mở ra tấm lưới lớn phong tỏa tất cả khu vực xung quanh.
Vân Phi Dương nghênh đón.
Gặp chiêu phá chiêu, phá giải quyền pháp đối phương!
“Bành bành bành!”
Hai người cận thân đánh nhau, đánh dị thường kịch liệt, trong giây lát đã qua hơn hai mươi chiêu!
Không gian bích lũy Tiểu Thần Giới quá kiên cố, phương thức ẩu đả võ giả giống như Vân Phi Dương và Trương Thanh Biển chỉ có thể ngươi một quyền ta một quyền.
Thuần nguyên lực ngoại phóng hình thành khí thế núi kêu biển gầm, hoặc dựa vào vũ kỹ đẳng cấp cao, hoặc dựa vào cảnh giới cao hơn.
“Bành bành bành!”
Lại qua mấy chiêu.
Trong lòng Trương Thanh Biển có chút sụp đổ.
Trong khoảng thời gian ngắn, lực lượng hắn một mực đang đề cao, bây giờ đạt tới một trăm trọng vẫn không tuyệt đối áp chế đối phương!
Thậm chí.
Vân Phi Dương ứng đối rất thành thạo, cũng có thể bắt được động tác kế tiếp của mình, sớm làm ra phòng thủ cùng tiến công!
Một phàm nhân.
Sao có kinh nghiệm chiến đấu siêu cường như thế?
Nếu Vân Đại Tiện Thần không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, kiếp trước cũng đâu xứng được xưng là Chiến đấu chi Thần.
Có thể nói.
Bên trong loại hình cận chiến, kinh nghiệm Vân Phi Dương phong phú vô cùng, muốn dùng phổ thông vũ kỹ thương tổn hắn, sẽ rất khó khăn.
Đương nhiên.
Kiếp trước, Vân Phi Dương cùng người giao thủ cũng không thể đánh sáp lá cà, thường thường dựa vào Thần kỹ cường đại oanh tạc, đánh cho núi đổ đất động, đánh cho vật đổi sao dời.
Về sau tiến vào Đông Lăng học phủ.
Vân Phi Dương giao đấu cùng người khác, cũng chưa dùng tới kỹ xảo, bởi vì chỉ cần người có chút Linh lực, đều có thể viễn trình công kích, cận chiến rất ít xuất hiện.
Tiểu Thần Giới khác biệt.
Không gian bích lũy càng mạnh, càng vững chắc hơn khiến cho một số võ giả giao đấu, chỉ có thể dựa vào cận chiến quyết định thắng thua.
Đương nhiên.
Đổi lại Vạn Thế Đại Lục.
Chiến đấu của hai người bọn họ sớm đã trời long đất lỡ.
Vân Phi Dương cùng Trương Thanh Biển liên tục đánh mấy chục chiêu, rất nhiều đệ tử nhìn xong, khiếp sợ không thôi.
Trong tưởng tượng của bọn họ.
Vân Phi Dương hẳn sẽ bị đệ tử hạch tâm nhẹ nhõm giải quyết, bây giờ lại đánh nhau không rơi vào thế hạ phong!
– Tên này…
Triệu Anh Vũ trừng to hai mắt, nói thầm:
– Đến cùng có cảnh giới gì!
Hắn đã nhìn ra, dựa vào thực lực Vân Phi Dương bại lộ hiện tại, mình không thể địch nổi!
Quá đả kích người.
Tự tôn quá đau đớn!
– Lợi hại!
Nhìn Vân Phi Dương khó phân thắng bại cùng Trương Thanh Biển, trong ánh mắt Lương Âm có vẻ hưng phấn cũng có kinh ngạc.
Tâm thần Lâm Chỉ Khê cũng hoảng hốt.
– Con mẹ nó chứ, Phi Dương ca hiện tại trâu như vậy?
La Mục cũng há to mồm.
Khóe miệng bọn người Vân Lịch co giật.
Không hổ là Chiến Thần, bị phạt đi đào quáng một năm, lần nữa trở về lại có thể đôi công cùng đệ tử hạch tâm!
Kinh hãi nhất.
Vẫn phải là Đường Nhược Giản.
Giờ phút này, lão khó tin lắp bắp nói:
– Cái này. . . Tiểu tử này ít nhất phải có một trăm trọng thuần nguyên lực a?
“Bành!”
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương cùng Trương Thanh Biển liều một chiêu, hai người cùng lui lại.
Trong khoảng thời gian ngắn đối bính hơn ba mươi chiêu, Trương Thanh Biển càng thi triển không ít Hoàng giai vũ kỹ.
Vân Phi Dương trái lại.
Hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm kiếp trước và linh hồn lực siêu cường, gặp chiêu phá chiêu, không rơi vào thế hạ phong!
– Không nghĩ tới, ngươi mạnh như vậy, khó trách lớn lối như thế.
Trong ánh mắt Trương Thanh Biển hiện ra nghiêm nghị.
Đánh nhiều chiêu như vậy, nếu nhìn không ra Vân Phi Dương nắm giữ một trăm trọng thuần nguyên lực, thì về nhà tìm khối đậu hủ đập đầu chết đi cho rồi, mà đối thủ như thế, hắn phải nghiêm túc đối đãi.
Nhưng.
Trong lòng rất khó chịu.
Vốn muốn báo thù cho đệ đệ, hung hăng ngược phàm nhân hạ đẳng này ngay trước mặt mọi người một hồi, kết quả lại phải nghiêm túc mới có thể giải quyết hắn!