Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 713
Thanh Tiêu phong, một khu vực địa thế bằng phẳng.
Vân Phi Dương đúng bên trong, ánh mắt lóe ra lãnh ý, đối diện hắn là Trương Thanh Ngọc.
Xung quanh.
Rất nhiều đệ tử nhiều chuyện theo gió mà đến.
Giờ phút này, bọn họ đã minh bạch lý do Vân Phi Dương tìm tới Trương Thanh Ngọc, bởi vì Lương Âm cũng là nữ nhân của hắn!
Mọi người sụp đổ.
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm đều là tuyệt sắc mỹ nữ của Linh Tiêu Phái, là Nữ Thần trong lòng rất nhiều người, giờ họ đều có quan hệ với tên này!
Còn để cho đám FA lâu năm chúng ta sống sao?
Còn tốt.
Bọn họ cũng không biết, Lăng sư muội thủy chung buồn bực trong phòng tu luyện, khi thì luyện chế độc dược cũng là nữ nhân của Vân Phi Dương.
Nếu không, bạo kích sẽ gấp một vạn lần!
– Vân sư đệ, ta chỉ có hảo cảm đối với Lương sư muội, cũng không có gì ý nghĩ xấu!
Trương Thanh Ngọc mở miệng nói chuyện.
Tên này sợ!
Nếu không tận mắt thấy Triệu Anh Vũ bị ngược, hắn vẫn cực kỳ khinh thường một phàm nhân đến từ hạ cấp vị diện.
Quả nhiên.
Thế giới lấy võ làm đầu.
Giảng đạo lý là không được, chỉ có quyền đầu đủ cứng mới để người khác kiêng kị.
– Hảo cảm?
Lãnh ý Vân Phi Dương càng đậm.
Đối mặt ánh mắt đáng sợ như vậy, tâm thần Trương Thanh Ngọc nhất thời hoảng loạn.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, âm u nói:
– Ngươi cũng xứng?
Trương Thanh Ngọc giật mình, vội vàng hô:
– Vân Phi Dương, ngươi dám đụng đến ta, đại ca ta tuyệt không bỏ qua cho ngươi!
– Đại ca?
Vân Phi Dương cười lạnh hỏi:
– Nói như vậy, ngươi còn có hậu trường?
“Hừ.”
Trương Thanh Ngọc nỗ lực thẳng lưng, nói:
– Ta đại ca là Trương Thanh Biển, chính là một trong cửu đại Đệ Tử Hạch Tâm của Linh Tiêu Phái!
Nói ra câu này, hắn rất tự hào.
Có một ca ca là Đệ Tử Hạch Tâm Linh Tiêu Phái, thật rất tự hào.
– Đệ tử hạch tâm?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Không nghĩ tới tên này còn có hậu trường như thế.
Thấy hắn hiện ra biểu lộ như vậy, Trương Thanh Ngọc nghĩ đối phương kiêng kị, nói:
– Vân Phi Dương, ta lúc trước cũng không biết Lương Âm là nữ nhân của ngươi, đây là hiểu lầm.
Mặc dù ca ca là Đệ Tử Hạch Tâm, nhưng ngày thường rất ít xuất hiện, cho nên, hắn không hy vọng chơi cứng với tên trước mắt.
Chỉ là.
Câu nói này nói rất trái lương tâm.
Thời điểm quan chiến Long Môn.
Trương Thanh Ngọc đã biết nam nhân của Lương Âm là Vân Phi Dương, chờ mong hắn tiến vào Linh Tiêu Phái, tìm cơ hội ngược hắn, nhưng khi biết được đối phương thực lực mạnh mẽ thì bắt đầu giả bộ hồ đồ.
– Hiểu lầm?
Vân Phi Dương cười.
Đột nhiên, hắn giơ tay lên, chế trụ Trương Thanh Ngọc, âm u nói:
– Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi có hậu trường gì, dám động tâm đối với nữ nhân của ta, nhất định phải gánh chịu hậu quả!
– Ngươi…
Trương Thanh Ngọc bị cường đại lực kình khống chế, thần sắc dữ tợn, cả quát nói:
– Ngươi… Ngươi đừng khinh người quá đáng!
“Xoát!”
Vân Phi Dương đè hắn ngã trên đất, bắt đầu điên cuồng chà đạp.
Trong chớp mắt, Chân Truyền Đệ Tử Thanh Tiêu phong phong độ nhẹ nhàng, bị ngược mặt mũi bầm dập, tôn nghiêm mất hết.
– Ta khinh người quá đáng đó, rồi sao?
Vân Phi Dương thản nhiên đáp.
Rất nhiều đệ tử co giật khóe miệng.
Tên này thực ngưu!
Trương sư huynh đã khiêng ca ca mình ra cũng bày tỏ nhượng bộ, vẫn khó thoát cảnh bị ngược.
– Mẹ kiếp!
Một đám Nội Môn Đệ Tử Thanh Tiêu phong dâng xông lên vây quanh Vân Phi Dương, ánh mắt như phun lửa.
– Làm sao?
Bọn người La Mục lúc này theo sát đi tới, vén ống tay áo lên, lạnh lùng nói:
– Muốn đánh nhau?
Đệ tử Thanh Tiêu phong chỉ có thể căm tức nhìn bọn họ, không dám xông lên, dù sao, bọn họ cũng thấy một màn đám Nội Môn Đệ Tử Bích Tiêu phong bị ngược.
– Chúng ta đi.
Vân Phi Dương mang theo mọi người tiêu sái rời đi, phách lối này quả thực để đệ tử các phong khó có thể nhẫn nhịn.
Trương Thanh Ngọc bị ngược, Vân Phi Dương thản nhiên rời đi trong vòng vây của một đám đệ tử Thanh Tiêu phong, xế chiều hôm đó đã truyền khắp Cửu Tầng Thiên.
Rất nhiều đệ tử rốt cuộc minh bạch, Lâm Chỉ Khê và Lương Âm đều là nữ nhân của hắn.
Đồng thời không còn dám bất kỳ ý nghĩ xấu nào đối với các nàng nữa. Dù sao, không hy vọng bị Vân Phi Dương chặn dưới núi ngược một hồi a.
Hai sự kiện.
Vân Phi Dương uy lập rất tốt, chí ít thì đã giúp Lâm Chỉ Khê và Lương Âm giải quyết mấy con ruồi.
Bất quá.
Ngày kế tiếp, trong hội nghị Linh Tiêu Phái theo lệ thường, xuất hiện một màn không hài hòa.
Thủ tọa Trưởng lão Bích Tiêu phong, Thanh Tiêu phong liên hợp ra mặt, hướng về Chưởng môn vừa xuất quan, lên án Vân Phi Dương!
Linh Tiêu Phái Chưởng môn, tên Bạch Thọ Di, là một lão giả tóc trắng tuổi chừng lục tuần, hắn ngồi ở vị trí đầu, đạo bào xanh tại thân, rất có vài phần tiên nhân.
Thực lực người này đạt tới Hóa Thần đại viên mãn, trừ nhóm Thái Trưởng Lão ẩn thế, tuyệt đối là tồn tại mạnh nhất Linh Tiêu Phái.
– Vân Phi Dương?
Bạch Thọ Di cười nói:
– Không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ta bế quan, Linh Tiêu Phái chúng ta xuất hiện một đệ tử thú vị như thế.
Thú vị?
Tất cả Trưởng lão sụp đổ.
Chưởng môn của ta ơi, ngươi không thấy tiểu tử Phàm Giới kia có bao nhiêu cuồng đâu, ngắn ngủi hai ngày đã khiến rất nhiều đệ tử bất mãn!
Nếu như không hảo hảo quản giáo, chỉ sợ không được mấy tháng, Linh Tiêu Phái sẽ bị hắn làm gà chó không yên!
Thủ tọa trưởng lão Thanh Tiêu phong, lên tiếng:
– Chưởng môn, kẻ này không quy củ, tự tiện tiến về ta phong, thương tổn đệ tử ta, nhất định phải nghiêm trị!
– Thanh Tiêu nói không sai!
Trưởng lão Bích Tiêu phong hát đệm theo.
Hắn không thể nói xấu Vân Phi Dương, bởi vì người ta quang minh chính đại giao đấu cùng đệ tử mình, mặc dù thua thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Ô ô.”
Đường Nhược Giản thản nhiên nói:
– Hai lão gia hỏa các ngươi thật trâu bò nghe, liên hợp lại nhằm vào một tiểu bối!
– Tấn Tiêu!
Trưởng lão Thanh Tiêu phong cả giận nói:
– Đệ tử ta và đệ tử ngươi không thù oán, cũng không có chiến ước, vô tội đả thương, chẳng lẽ còn muốn bao che?
– Đúng nha.
Đường Nhược Giản nói:
– Một Nội Môn Đệ Tử của ta đả thương Chân Truyền Đệ Tử của ngươi cũng thật hơi quá đáng.
Trưởng lão Thanh Tiêu phong xém chút bị tức hộc máu.
“Hừ.”
Trưởng lão Bích Tiêu phong lạnh lùng nói:
– Lão Đường, đệ tử kia của ngươi đả thương người không lý do, nên nhận phạt.
– Nhận phạt! Đương nhiên nhận phạt!
Đường Nhược Giản nói:
– Nhưng, đệ tử ẩu đả, dựa theo quy định, cũng nên để ta trừng trị, không đến mức phiền phức Chưởng môn.
– Cái này. . .
Hai Trưởng lão không phản bác được.
– Tấn Tiêu nói không sai.
Vào lúc này, Trưởng lão Tử Tiêu phong – một mỹ phụ vẫn còn phong vận mở miệng lên tiếng.
– Đệ tử tự mình ẩu đả, vốn không phải đại sự gì, cần gì làm phiền đến Chưởng môn.
Nàng giúp Đường Nhược Giản bởi vì Lâm Chỉ Khê và Lương Âm.
Thân là trưởng bối, năm năm qua, nàng nhìn thấy hết, hai nha đầu thủy chung không quên người trong lòng.
Mới đầu.
Nàng rất ngạc nhiên.
Nam nhân như thế nào mới làm cho hai đệ tử vừa xinh đẹp tuyệt trần vừa có tư chất nhà mình không thể quên. Về sau hiểu rõ hết thảy thì phải thừa nhận, người các nàng lưu luyến xác thực rất ưu tú!
Thủ tọa trưởng lão Tử Tiêu phong nói như thế để các Trưởng lão khác cũng gật đầu.
– Người trẻ tuổi ẩu đả ẩu đả là việc tầm thường, việc này cũng muốn kinh động bổn tọa thì có chút chuyện bé xé ra to.
Bạch Thọ Di tỏ thái độ.
Trưởng lão Bích Tiêu phong trầm mặc.
– Tốt thôi!
Trưởng lão Thanh Tiêu phong nhìn về phía Đường Nhược Giản, nói:
– Lão Đường, nói đi, xử trí tiểu tử Vân Phi Dương kia như thế nào, nếu xử lý quá nhẹ, ta sẽ không đồng ý!
Mọi người nhìn qua.
Đường Nhược Giản hơi hơi suy nghĩ, cất lời:
– Để tiểu tử này đi Ngọc Tiêu phong làm lao động, đào linh thạch ba tháng đi!
Trưởng lão Thanh Tiêu phong nói:
– Được!