Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 714
Cửu Tiêu Sơn Mạch rất lớn, liên miên mấy ngàn dặm, cho nên cũng không chỉ chín phong, còn có càng nhiều sơn phong, nhưng khoảng cách với Xích Tiêu chủ phong quá xa, rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Tỉ như ngoài năm trăm dặm có một sơn phong rất lớn, gọi Ngọc Tiêu phong.
Mới đầu, cũng không được Linh Tiêu Phái coi trọng, nhưng vài thập niên trước, ngoài ý muốn phát hiện ra một tòa Linh Thạch Quáng Mạch, khiến cho nơi này trở thành trọng địa.
Mỏ quặng dưới Ngọc Tiêu phong mang đến thu hoạch khổng lồ cho Linh Tiêu Phái, cung cấp linh thạch tiêu sài hàng năm.
Đương nhiên.
Khoáng thạch chôn sâu lòng đất, hoặc dung nhập vào trong núi đá, độ khó khi khai thác phi thường cao. Cho nên, Linh Tiêu Phái hàng năm sẽ phái đệ tử đến đây khai thác.
Cái gọi là nghĩa vụ.
Chỉ đối với Ngoại Môn Đệ Tử, Nội Môn Đệ Tử trở lên còn không có quy định này.
Vân Phi Dương đả thương Trương Thanh Ngọc trên Thanh Tiêu phong, xem như làm trái quy tắc, Trưởng lão Thanh Tiêu phong muốn thuyết pháp, Đường Nhược Giản quyết định, để tiểu tử này đi lấy quặng ba tháng.
– Đào quáng?
Trong đình viện Nội Môn Đệ Tử, biểu hiện trên mặt Vân Phi Dương có chút sụp đổ, nói:
– Thủ tọa, ngài đã nói, xảy ra chuyện thì để ngài gánh mà!
Đường Nhược Giản im lặng.
Ta có nói qua.
Nhưng chỉ giới hạn trong Bích Tiêu phona, ai biết ngươi một mình chạy đến Thanh Tiêu phong, đả thương người ta!
– Yên tâm đi.
Đường Nhược Giản nói:
– Trưởng lão phụ trách khai thác linh thạch là người Tấn Tiêu phong chúng ta, ta đã căn dặn, ngươi đi qua đó thì cũng như chuyển sang nơi khác tu luyện thôi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Thủ tọa, có thể trá hình vài viên linh thạch hay không?
Đã sớm nghe nói linh thạch là đồ tốt.
Hiện tại hắn còn chưa thấy dáng dấp ra sao, cũng không biết sau khi hấp thu sẽ có hiệu quả như thế nào.
– Xú tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, Linh Thạch bên trong Quáng Mạch, chỉ cho đệ tử khai thác không thể tư tàng, kẻ trái lệnh, nhẹ thì đuổi khỏi mỏ quặng, nặng thì phế bỏ tu vi!
– Đương nhiên.
Đường Nhược Giản tiếp tục nói:
– Loại vật như Linh thạch, không gian giới chỉ phổ thông không cách nào chứa đựng, sau khi ngươi tiến vào sẽ có người chuyên phụ trách giám sát, dù muốn trộm cũng không có khả năng.
– Không gian giới chỉ không chứa nổi?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Đường Nhược Giản giải thích.
– Trên ý nghĩa mà nói, linh thạch do thiên địa Tiểu Thần Giới dựng dục mà sinh, mặc dù khoáng thạch nhưng cũng coi như một loại sinh mệnh.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Không gian giới chỉ phổ thông, chỉ có thể chứa vật chết, mà linh thạch có sinh mệnh thì cần trữ vật càng cao cấp hơn.
– Phi Dương đại lục ta chắc có thể chứa đựng linh thạch.
Vân Phi Dương nói thầm:
– Xem ra, có cơ hội thì trộm một số.
Tên này động tâm!
Đường Nhược Giản tự nhiên không cách nào thăm dò nội tâm, cũng không biết hắn to gan lớn mật, dám đánh chủ ý lên linh thạch, nói:
– Nhanh chuẩn bị một chút, sáng mai lên đường.
– Nhanh như vậy?
– Ngươi đi chịu phạt, không phải đi du ngoạn!
– Hiểu rõ!
Vân Phi Dương vội vàng trở về phòng.
“Ai.”
Đường Nhược Giản thở dài một hơi.
Vốn có dự định khác, thật tốt bồi dưỡng Vân Phi Dương, kết quả, tiểu tử này gây chuyện, chỉ có thể theo quy củ, để hắn đi Ngọc Tiêu phong yên tĩnh vài hôm.
– Cũng chỉ có ba tháng.
Hắn rời khỏi đình viện, nói thầm:
– Chín phong so tài còn đến ba năm, hẳn sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian.
Đêm khuya.
Vân Phi Dương một người lặng lẽ chạy ra ngoài.
Hắn dọc theo đường núi lén lút leo lên Tử Tiêu phong, đứng ngoài sân nhỏ nhìn vào gian phong có ánh nến trước mặt.
– Hẳn là chỗ này.
Hắn thi triển Linh Niệm chuyển hóa làm Nguyên Niệm bao phủ gian phòng trong nội viện.
Trong phòng để rất nhiều dược tài, một nữ nhân xinh đẹp đang cúi đầu nghiên cứu cái gì đó.
Hiển nhiên.
Nàng là Lăng Sa La.
“Hô!”
Thuốc bột trên mặt bàn bắt đầu dung hợp lại cùng nhau, tản mát ra khói xanh nhàn nhạt, nàng nhíu mày lẩm bẩm:
– Lại thất bại.
Đi vào Tiểu Thần Giới năm năm, nữ nhân này một bên tu luyện, một bên nghiên cứu độc dược, chưa từng dừng lại.
– Khẳng định có chỗ sai lầm.
Lăng Sa La xoay người, đi đến giá thuốc lấy tài liệu tài liệu chuẩn bị tiếp tục luyện chế.
Đột nhiên.
Một đôi tay từ phía sau đưa qua cuốn lấy eo nhỏ của nàng, thân thể Lăng Sa La đột nhiên cứng ngắc, cắn môi mỏng, hai hàng thanh lệ chảy xuống.
Nàng không quay người, cũng không có phóng thích Nguyên Niệm dò xét, lại biết, có thể làm ra cử động vô sỉ như thế, chỉ có tên kia.
Dù sao.
Một màn này quá quen thuộc.
– Làm sao lại khóc?
Vân Phi Dương theo sát đi tới, dán đầu lên vai nàng, có chút đau lòng hỏi.
– Không có…không có!
Lăng Sa La vội vàng lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói.
Vân Phi Dương xoay người nàng lại, cười nói:
– Đến đây, để ta xem một chút, năm năm không gặp, có xinh đẹp hơn hay không?
Lăng Sa La nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ lên.
Sau khi từ Nam Cương trở về, quan hệ giữa nàng và Vân Phi Dương đã không cần nói cũng biết, thiếu khuyết chỉ có cái kia.
**Mà cái kia là cái gì thì dịch giả trong sáng như ta không biết, mọi người tự nghĩ nhé… ^^!
– Đúng rồi!
Lăng Sa La hỏi:
– Vu tộc tộc nhân ta vẫn tốt chứ?!
Vân Phi Dương buông nàng ra, ngồi trên ghế, thở dài:
– Quả nhiên, trong lòng nàng, tộc nhân quan trọng hơn.
– Không có không có!
Lăng Sa La lắp bắp nói:
– Những năm nay, ta đều nhớ đến huynh.
– Thật sao?
Vân Phi Dương theo sát đi tới, cười nói:
– Nhớ như thế nào? Nói nghe một chút.
Nhìn hắn cười hèn, Lăng Sa La nói:
– Huynh…huynh lại khi dễ người ta!
“Ha ha ha.”
Vân Phi Dương kéo nàng vào lòng, cười nói:
– Cũng không biết làm sao, mỗi lần nhìn thấy muội thì muốn trêu đùa một chút.
Lăng Sa La nghe vậy, xém chút há miệng cắn hắn một cái.
Bỗng nhiên, Vân Phi Dương chân thành nói:
– Yên tâm đi, tộc nhân và nhị bà bà đều rất tốt.
“A.”
Lăng Sa La yên tâm, sau đó nhỏ giọng nói:
– Ta nghe các sư tỷ nói, trời sáng huynh sẽ đi Ngọc Tiêu phong,
– Ừm.
Vân Phi Dương nói:
– Ra ngoài giải sầu một chút.
Lăng Sa La im lặng.
– Rõ ràng là do tự tiện tiến vào Thanh Tiêu phong đả thương Trương Thanh Ngọc nên bị xử phạt.
– Muội biết vì sao ta đánh hắn không?
Vân Phi Dương hỏi.
– Ta…
Lăng Sa La thấp giọng nói:
– Đương nhiên biết, không phải do hắn nhìn trúng Lương Âm à.
Trong ngôn ngữ, có chút chua xót.
Vân Phi Dương cười nói:
– Người dây dưa muội đâu, gọi là gì, thừa dịp ta trước khi đi, thuận tay đánh hắn một trận.
Lăng Sa La cười nói:
– Ta cả ngày trong phòng luyện dược, không ai dây dưa đâu.
– Thật sao?
Vân Phi Dương hồ nghi nhìn nàng.
Lăng Sa La như có ý né tránh, đáp.
– Đúng vậy.
– Lăng sư muội!
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Niếp Hành Không.
– Ta mang đến cho muội rất nhiều dược tài độc tính cực mạnh đây.
Xong.
Lăng Sa La cười khổ.
Tên này thật là, lúc nào không đến, hết lần này tới lần khác lựa nửa đêm tới, không phải tìm tai vạ à!
Ánh mắt Vân Phi Dương dần trở nên lạnh lẽo.
– Hắn là ai?
– Hắn…
Lăng Sa La muốn giấu diếm, nhưng nhìn thấy ánh mắt tên này, sau cùng chỉ có thể thẳng thắn, nói:
– Sư huynh cả ngày luôn quấn lấy ta đấy.
“Răng rắc.”
Vân Phi Dương nắm quyền, nói:
– Xem ra trước khi đi, vẫn phải lại thu thập thêm một tên!
– Sư muội!
Niếp Hành Không ở bên ngoài hô:
– Ta có thể vào không?
“Bành!”
Đột nhiên, cửa phòng bị Vân Phi Dương đá văng, chỉ nhìn tên này sát khí đằng đằng nâng quyền oanh tới, cả giận quát:
– Vào con chị ngươi!