Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 709
Vân Phi Dương lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, chế trụ quyền đầu Triệu Anh Vũ, bỗng nhiên dùng lực nắm một cái, tiếng cốt cách vỡ vụn truyền ra.
“A!”
Sắc mặt Triệu Anh Vũ dữ tợn, thống khổ hét thảm.
Cảm giác bị lực lượng cường đại cưỡng ép phá mất phòng ngự, bóp nát quyền đầu, thực khó có thể chịu đựng.
Bên ngoài diễn võ trường.
Đệ tử các phong đang ngóng trông Vân Phi Dương bị ngược thấy thế, từng người trợn to hai mắt.
Triệu sư huynh liên tục đánh hai quyền, Hoàng giai trung phẩm vũ kỹ đều xuất ra mà không làm tên kia bị thương, bây giờ người ta giơ tay bóp một cái đã bốp nát quyền đầu của hắn.
Đảo ngược này để bọn hắn bất ngờ!
Trương Thanh Ngọc ngây người.
Thực lực Triệu Anh Vũ còn cao hơn mình hai trọng vậy mà bị bóp nát quyền đầu, sao… Làm sao có thể?
Đâu chỉ hắn.
Khi một cánh tay Triệu Anh Vũ bị Vân Phi Dương trói buộc, miệng thì phát ra tiếng kêu thảm như mổ heo, các thủ tọa Trưởng lão cũng cảm thấy ngoài ý muốn!
– Thuần nguyên lực?
– Tiểu tử này ngưng tụ ra Thuần Nguyên Lực!
Một thủ tọa Trưởng lão bắt được tồn tại của Thuần Nguyên Lực ngay khi Vân Phi Dương bạo phát lực kình.
Phàm nhân đi vào Tiểu Thần Giới nửa tháng, vậy mà đã chuyển hóa thuộc tính thành Thuần Nguyên Lực, điều này để bọn hắn giật mình kinh ngạc!
Đường Nhược Giản ngạc nhiên.
Trong nửa tháng, hắn có đi qua chỗ ở Vân Phi Dương, biết kẻ này đang chuyển hóa Thuần Nguyên Lực.
Nhưng.
Mặc dù sau khi chuyển hóa toàn bộ cũng sẽ có một giai đoạn thích ứng chứ. Mà tên kia vừa rồi bộc phát ra khí tức, rõ ràng là dung hợp hoàn mỹ!
Sao hắn làm được?
Người bình thường sau khi chuyển hóa Thuần Linh Lực thành Thuần Nguyên Lực đều sẽ có một thời kỳ thích ứng, tỉ như bọn La Mục, bây giờ còn chưa hoàn toàn dung hợp, không cách nào phát huy lực lượng đến mức tốt nhất.
Vân Phi Dương làm được điểm này là có nguyên nhân.
Bảy ngày trước, hắn đã chuyển hóa hoàn tất Thuần Nguyên Lực, chậm chạp không ra là vì dung hợp thích ứng.
Mười một vạn Thuần Linh Lực, bảy ngày đã chuyển hóa xong, bảy ngày hoàn mỹ dung hợp, nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ sẽ làm cho tất cả cường giả chấn kinh!
“Răng rắc!”
Vân Phi Dương lần nữa dùng lực.
Sắc mặt Triệu Anh Vũ dữ tợn, cắng chặt miệng đừng cho mình đừng la lớn, ánh mắt căm tức nhìn gia hỏa trước mắt.
Rác rưởi Phàm Giới trong miệng mình bây giờ đang tuỳ tiện phá mất phòng ngự của mình, để hắn khó có thể tiếp nhận.
Không có cách nào.
Đây là sự thật, không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.
Huống hồ.
Lấy tính cách Vân Phi Dương, đâu có nhục nhã hắn đơn giản như vậy? Hắn cười nói:
– Vân Phi Dương ta là rác rưởi đến từ Vạn Thế Đại Lục, là Phàm Giới phế vật.
“Xoát!”
Hắn đột nhiên vươn tay, lần nữa chế trụ quyền trái Triệu Anh Vũ, bỗng nhiên dùng lực, bóp nát nó, cười nói tiếp:
– Ngươi là Triệu Anh Vũ, Triệu sư huynh, Chân Truyền Đệ Tử Bích Tiêu phong.
“A!”
Triệu Anh Vũ hét thảm.
Âm thanh này càng lớn hơn trước, Vân Phi Dương cười càng to nhưng cười rất ôn hòa, cho người ta cảm giác người và vật vô hại, thiên chân vô tà!
Nhưng vừa nghĩ đến phần quả quyết cùng lạnh lùng khi tàn phá Triệu Anh Vũ vừa rồi, rất nhiều đệ tử phát lạnh sau lưng.
Tên này quá ác, quả thực là người điên!
– Ngươi…
Triệu Anh Vũ thống khổ gào thét, vẻ mặt cao ngạo đã sớm không còn sót lại chút gì.
Nửa tháng trước.
Dựa vào Thuần Nguyên Lực còn có thể ép Vân Phi Dương một chút. Bây giờ, khi đối phương chuyển hóa hoàn mỹ dung hợp, hắn chỉ là một cái rắm!
Ba đạo dung hợp, sau khi Thuần Linh Lực chuyển hóa, thân thể cùng thực lực Vân Phi Dương đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, cười nói:
– Tiểu tử, ta rất bội phục dũng khí của ngươi, dám quấy rối nữ nhân của ta.
“Răng rắc!”
Một chân đạp tới, xương bánh chè Triệu Anh Vũ bị đá nát, thân thể cắm xuống, quỳ một chân trên đất.
“A….”
Vân Phi Dương thả hắn ra, kinh sợ nói:
– Triệu sư huynh, ngươi là Chân Truyền Đệ Tử, mà ta chỉ là phàm nhân, chỉ là Ký Danh Đệ Tử, không chịu nổi ngươi lễ lớn như thế đâu.
Mọi người sụp đổ.
Là ngươi đá nát xương bánh chè của người ta để người ta mất đi thăng bằng quỳ xuống, giờ lại thể biểu hiện vô tội.
– Vân… Vân Phi Dương…
Mí mắt Triệu Anh Vũ mở to muốn rách nhìn hắn, nhưng thống khổ đến từ nhục thể để hắn không cách nào nói tiếp.
– Ngươi nói cái gì?
Vân Phi Dương lại theo sát đi tới, nhưng lần này là cái chân khác!
“Răng rắc!”
Xương bánh chè bên chân khác của Triệu Anh Vũ bị đá nát, sau cùng triệt để quỳ trên mặt đất, đau khổ lộng hành quấy rối để đầu hắn đầy mồ hôi.
Còn may là võ giả.
Nếu như là phàm nhân, không chết cũng đã hôn mê.
Chân truyền đệ tử Bích Tiêu phong cao cao tại thượng quỳ gối trước mặt Vân Phi Dương trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Nói thật.
Loại thương tổn này, không tính là nặng.
Dù dưới Phàm Giới cũng có thể dựa vào y thuật và đan dược để võ giả khôi phục hoàn toàn, nói chi là Tiểu Thần Giới.
Nhưng.
Đánh nát tự tôn của một người, thử hỏi, chân truyền đệ tử Linh Tiêu Phái bị ngược quỳ trên mặt đất sẽ mất mặt như thế nào!
Trong ánh mắt thủ tọa Trưởng lão Bích Tiêu phong núp trong bóng tối lóe ra phẫn nộ.
Hắn mong nhìn thấy đệ tử bị trực tiếp giết chết cũng không muốn nhìn thấy bị nhục nhã như thế.
Đệ tử Bích Tiêu Phong cũng phẫn nộ không thôi.
Dù sao, Triệu Anh Vũ là sư huynh bọn họ, bị nhục nhã như thế thực không thể xem tiếp.
Nếu Vân Phi Dương biết ý nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ rất vui vẻ, bởi vì, hắn đang muốn cái này kết quả!
Lão tử hôm nay nhục nhã không chỉ Triệu Anh Vũ, mà nhục nhã tất cả đám thích ngu bức như các ngươi.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương hất chưởng, hung hăng đánh vào mặt Triệu Anh Vũ, hỏi:
– Đau không?
“…”
“Ba ba ba!”
Vân Phi Dương lần nữa vung mấy chưởng, gương mặt Triệu Anh Vũ nhất thời bị đánh vô cùng thê thảm, răng bay ra mấy cái, miệng đầy máu tươi.
Lương Âm cười nói:
– Vẫn là tác phong này.
Lâm Chỉ Khê nhíu chặt lông mày.
Nàng cũng không phải lo lắng Triệu Anh Vũ, mà lo lắng Vân Phi Dương không kiêng nể gì mà cả chà đạp tôn nghiêm đối phương chỉ mang đến càng nhiều phiền phức.
– Hắn sợ phiền phức?
Đột nhiên, Lâm Chỉ Khê bất đắc dĩ lắc đầu, nếu tên này sợ cái này, sợ cái kia thì đã không gọi Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương giơ tay lên, lại phải bắt đầu đánh.
Trưởng lão Bích Tiêu phong ẩn núp trong bóng tối rốt cục nhịn không được, quát lạnh nói:
– Dừng tay!
– Ừm?
Vân Phi Dương ngừng tay.
Thủ tọa Trưởng lão Bích Tiêu phong đi tới, lạnh mặt nói:
– Vân Phi Dương, hắn đã bất lực hoàn thủ, ngươi cần gì phải làm nhục như vậy.
“A.”
Vân Phi Dương ngây thơ hỏi.
– Đây là nhục nhã hả?
Trưởng lão Bích Tiêu phong kém chút ngất đi.
Người thì bị ngươi bắt quỳ, rồi tát từng bạt tay trước mặt đồng môn, không gọi nhục nhã thì kêu là gì?
“Ba!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương lại đánh Triệu Anh Vũ một bạt tai.
– Ngươi…
Trưởng lão Bích Tiêu phong phẫn nộ, quanh thân bộc phát ra khí tức khủng bố.
Vân Phi Dương nhìn hắn, lại nhìn về phía đám đệ tử xung quanh, lớn tiếng nói:
– Các ngươi người trước người sau nghị luận chúng ta, mở miệng một tiếng phàm nhân, đóng miệng một tiếng hạ đẳng vị diện, cũng xứng nói với ta hai chữ nhục nhã này?
Bích Tiêu phong trưởng lão yên lặng.
Không sai.
Ngay từ đầu, mình và rất nhiều người cũng không dành cho những phàm nhân này đủ tôn trọng, thậm chí trong nội tâm còn xem thường.
– Thủ tọa Trưởng lão.
Vân Phi Dương hỏi:
– Ngươi có nghe qua thực lực vi tôn?
Trưởng lão Bích Tiêu phong trầm mặc.
“Ba!”
Vân Phi Dương vừa hung ác tát Triệu Anh Vũ một bàn tay, vừa nói:
– Ta hôm nay có thể ngược hắn, chứng minh ta chính là tôn, nếu hắn có năng lực, để hắn đến ngược ta, đến nhục nhã ta đi.