Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 704
Cảnh giới hiện tại của Vân Phi Dương tuy chỉ có nửa bước Vũ Thần, nhưng tuyệt đối không thua kém Vũ Thần hậu kỳ.
Nhưng.
Đối bính một chưởng với Triệu Anh Vũ đã phán đoán mình ở thế yếu, nếu như tiếp tục đánh nữa, nhất định sẽ ăn thiệt thòi.
– Không nên thế nha.
Vân Phi Dương không nghĩ ra.
Nhưng vào lúc này, Vân Lịch đi tới, nói:
– Phi Dương ca, ta đã hỏi thăm ra, Tiểu Thần Giới võ giả từ khi tiếp xúc võ đạo đã ngưng tụ Thuần Nguyên hạch.
“Ba.”
Vân Phi Dương vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
– Quên mất điều này!
Tại Phàm Giới, nhân loại ngưng tụ linh khí, hình thành Linh Hạch, dựa vào nỗ lực tự thân chuyển thành thuần linh hạch.
Tiểu Thần Giới khác biệt.
Võ giả sinh tồn ở đây hấp thu thuần nguyên khí, ngưng tụ tự nhiên cũng là Thuần Nguyên hạch.
Không hề nghi ngờ.
Thuần nguyên lực tuyệt đối áp đảo thuần linh lực.
Lực lượng Tiểu Thần Giới cũng là lấy trọng để cân nhắc, nhất trọng thuần nguyên lực với tương đương với 10 ngàn trọng thuần linh lực.
Đây là so sánh mơ hồ.
Trên thực tế.
Nhất trọng thuần nguyên lực tuyệt đối mạnh hơn 10 ngàn trọng thuần linh lực.
Triệu Anh Vũ đạt tới Vũ Thần tầng tám, nắm giữ mười vạn trọng thuần nguyên lực, về mặt sức mạnh, đè ép mười một vạn trọng thuần linh lực của Vân Phi Dương là tốt nhất ví dụ.
Độ tinh khiết của thuộc tính càng mạnh, thực lực sẽ càng mạnh.
Vân Phi Dương ăn thiệt thòi là vì thuần linh hạch trong đan điền.
Nếu như thuần linh lực trong cơ thể hắn thăng hoa trở thành thuần nguyên lực, tuyệt đối có thể đánh một trận với Triệu Anh Vũ, thậm chí có thể áp chế đối phương.
Dù sao, thân kiêm ba đạo!
– Hiểu rõ rồi.
Vân Phi Dương tìm ra được nguyên nhân.
– Xem ra, trong nửa tháng này phải nhanh chóng chuyển hóa thuần linh lực thành thuần nguyên lực.
Thuần linh lực chuyển hóa làm thuần nguyên lực là nhiệm vụ thiết yếu khi Phàm Giới võ giả khi tiến vào Tiểu Thần Giới. Nếu không, hiệu quả hấp thu thuần nguyên khí để thối luyện năng lượng sẽ cực thấp.
– Phi Dương ca.
Vân Lịch tiếp tục nói:
– Ta nghe Vô Trần nói có tâm pháp dành cho Phàm Giới võ giả giống chúng ta để chuyển hóa thuần linh lực thành thuần nguyên lực đó.
– Ồ?
Hai mắt Vân Phi Dương tỏa sáng.
Vân Lịch đau khổ, nói:
– Đáng tiếc, chỉ có trở thành ngoại môn đệ tử mới có thể tiếp xúc.
– Xéo đi.
Vân Phi Dương đá hắn bay ra ngoài.
Mẹ nó chứ.
Trở thành ngoại môn đệ tử cần một tháng sau khi nhập môn, ta chỉ có nửa tháng, nói chuyện có ích vãi lờ.
Cảnh giới thủy chung kẹt tại nửa bước Vũ Thần, tĩnh toạ tu luyện cũng không có hiệu quả, Vân Phi Dương tính toán ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng.
Vừa mới nằm xuống, quyền đầu lại nắm thật chặt, hắn nhớ tới một màn Lâm Chỉ Khê cản trước mặt mình ban ngày.
Loại chuyện này không phải lần đầu tiên.
Thời điểm còn ở Đông Lăng học phủ, Trương Hằng xuất hiện cũng nhờ Lâm Chỉ Khê ngăn trước mặt, sau đó định ra ước hẹn Sinh Tử Đài.
Vân Phi Dương.
Ngươi là một nam nhân.
Để con gái người ta bảo hộ ngươi hai lần, rất có mặt mũi nhỉ?
“Răng rắc.”
Quyền đầu Vân Phi Dương càng nắm càng chặt truyền đến âm thanh cốt cách giòn vang.
Hắn không để ý Triệu Anh Vũ nhục nhã, khi thực lực mạnh lên, hung hăng ngược chết đối phương cũng không có gì, hắn chỉ để ý việc nữ nhân vốn nên được mình bảo hộ lại bảo hộ mình.
Nếu.
Lúc đó Triệu Anh Vũ không dừng tay, chẳng lẽ mình phải trơ mắt nhìn thấy Lâm Chỉ Khê bị người đả thương, hoặc bị sát hại?
“Xoạt!”
Vân Phi Dương đứng dậy, thần sắc dữ tợn nói:
– Lão tử muốn trở nên mạnh hơn, quyết không cho phép một màn này xuất hiện!
Kiếp trước hắn tu luyện võ đạo, vì trở thành cường giả nên cố gắng tu luyện, bây giờ đã phát sinh biến hóa, đó là vì thủ hộ người mình yêu quý mà mạnh lên.
Tán gái?
Chí nguyện đã từng được tôn thờ từ khi tiến vào Tiểu Thần Giới, tiến vào Linh Tiêu Phái mà thay đổi.
Phàm Giới chỉ là Phàm Giới, tùy tiện tu luyện một chút đã có thể ngược chết một đám thiên tài tự cho là đúng.
Nơi này được kẻ xâm lược thành lập, đám ngoại lai kia rất mạnh, có thể ngược Đế Quân Thiên, không có thực lực mà đi tán gái, chỉ tự tìm đường chết!
Tại Vạn Thế Đại Lục, Vân Phi Dương không ôm chí lớn, muốn tiêu dao khoái hoạt, lập mục tiêu tán gái.
Tiến vào Tiểu Thần Giới, đối mặt kẻ địch mạnh mẽ, hắn lần nữa chuyển dời trọng tâm vào võ đạo.
Đây chính là Chiến Thần.
Lúc nào, nên làm chuyện gì, lúc nào, không nên làm chuyện gì, hắn đều rõ ràng hơn ai khác.
“Ục ục.”
Bên ngoài đình viện đột nhiên truyền đến tiếng chim gọi, Vân Phi Dương vừa mới bình tĩnh đứng dậy ra khỏi phòng.
– Phi Dương!
Nơi xa truyền đến tiếng hô khẽ, đầu Lương Âm nhô ra từ bụi cỏ đang phất tay với hắn.
Gặp lại lần nữa, vốn nên là một chuyện vui, sao cô nàng này lại lén lén lút lút thế?
Cách đình viện không xa có một rừng cây nhỏ.
Vân Phi Dương vừa đi vào, Lương Âm vốn đang cẩn thận từng li từng tí quay người nhào vào ngực hắn, khóc róng lên.
Có lẽ vì sợ quấy nhiễu người khác, nàng một mực ức chế tiếng khóc, nhưng để Vân Phi Dương đau lòng không thôi.
– Đừng khóc.
Hắn chật vật an ủi nữ nhân trong ngực, nói:
– Không phải ta đã đến rồi sao.
Lương Âm nỗ lực dừng khóc, nàng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nói:
– Huynh nhỏ giọng một chút.
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
– Quan hệ của hai ta còn muốn lén lút, sợ bị người phát hiện à?
Lương Âm nức nở nói:
– Ban ngày Lâm Chỉ Khê tới tìm huynh, ta sợ sẽ gây phiền toái cho huynh, nên nửa đêm vụng trộm chuồn ra đây.
– Muội sợ người theo đuổi muội tìm tới cửa? Đánh ta một trận?
Vân Phi Dương cười hỏi.
Lương Âm bóp mặt hắn một cái, chân thành nói:
– Lương Âm ta chỉ có nam nhân là huynh. Những năm nay chưa từng thay đổi, cả một đời cũng không thay đổi!
– Ta biết.
Vân Phi Dương nói:
– Cho nên, ta sẽ giải quyết hết mấy con ruồi đang quấn lấy các muội.
Các muội?
Lương Âm hung hăng lườm hắn một cái, nói:
– Năm năm nay ở Phàm Giới, có phải câu dẫn thêm rất nhiều nữ nhân?
– Không có nha.
Vân Phi Dương giơ chưởng thề thốt.
– Ta thề, ngoại trừ mấy người các muội, không có câu dẫn người khác!
Hắn nói thật.
Từ khi trở về từ Tinh Thần đại lục, hắn an ổn tu luyện mấy năm, có thể do Liễu Nhu căn dặn, không muốn quá mê luyến nhi nữ tình trường.
Vốn Lương Âm còn muốn châm chọc, nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương cúi đầu xuống, bá đạo hôn tới.
Thời điểm này.
Lương Âm thất thủ.
Thậm chí.
Chủ động ôm Vân Phi Dương, cực lực phối hợp, phảng phất như muốn thổ lộ hết sự thương nhớ trong năm năm qua vào nụ hôn này.
“Xoát!”
Vân Phi Dương thu mỏ, ngạc nhiên hỏi:
– Muội uống rượu?
– Không có…
Lương Âm ấp úng đáp.
– Ban ngày có uống một chút.
“Xoạt!”
Vân Phi Dương lôi hồ lô rượu bên hông nàng ra, nói:
– Ta nhớ muội ở Vạn Thế Đại Lục không uống rượu.
– Ta…
Lương Âm cúi đầu giống như hài tử phạm sai lầm, nói:
– Còn không phải nhớ huynh quá, dùng rượu để quên huynh sao.
Thân thể Vân Phi Dương cứng ngắc.
Những lời này để hắn cảm động lại tự trách sâu sắc.
Lương Âm ngẩng đầu, cười nói:
– Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không uống nữa, bởi vì đã có thể ngày ngày nhìn thấy người trong lòng.
Vân Phi Dương ôm nàng vào ngực, thấp giọng nói:
– Ngốc quá, ta cũng không phản đối muội uống rượu, ta chỉ sợ khi muội say sẽ bị người khi dễ.
– Chớ xem thường ta!
Lương Âm ngạo nghễ nói:
– Hiện tại, cảnh giới bản cô nương là Vũ Thần tầng ba, còn nắm giữ Hỏa Giáp, chân truyền đệ tử cũng chưa hẳn là đối thủ của ta đâu!