Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 703
Vân Phi Dương không phải người ngu, hắn hiện tại đã xác định tên này là người đang quấn lấy nữ nhân của mình.
Khoan hãy nói.
Chân truyền đệ tử phát ra khí tức thật có điểm mạnh.
“Ba.”
Vân Phi Dương khoác tay Lâm Chỉ Khê, thản nhiên nói:
– Ta là nam nhân của nàng, có vấn đề gì?
Triệu Anh Vũ nhìn thấy hai người thân mật như thế, giống như bị đả kích mãnh liệt, xém chút phun ra một ngụm máu.
– Một tên rác rưởi, không xứng làm nam nhân của Lâm sư muội!
“Xoát!”
Đột nhiên, Triệu Anh Vũ phóng ra một bước, bàn tay ngưng tụ cuồng bạo lực kình đánh về phía Vân Phi Dương.
Hắn đã mất lý trí, hắn muốn hung hăng ngược tên phàm nhân thấp kém trước mặt để đối phương hiểu được, chỉ có mình mới xứng với Lâm Chỉ Khê.
Trong nháy mắt Triệu Anh Vũ xuất thủ, Vân Phi Dương đã bắt được, hắn đẩy Lâm Chỉ Khê ra, giơ chưởng nghênh đón.
“Oanh!”
Quyền chưởng hai người đụng vào nhau.
Lực lượng cường đại lan tràn, Vân Phi Dương đăng đăng đăng lui lại hơn mười bước, khóe miệng chảy máu.
Mẹ kiếp.
Một gia hỏa Vũ Thần hậu kỳ quả thực có lực lượng trên mình a!
Triệu Anh Vũ đột nhiên xuất thủ, tốc độ cực nhanh, đám người La Mục không ý thức được, trong lúc bọn hắn muốn động thủ, đối phương lần nữa phóng tới Vân Phi Dương.
“Hô!”
Mạnh mẽ khí lưu gào thét!
Nhưng vào lúc này, Lâm Chỉ Khê ngăn trước mặt Vân Phi Dương, trong đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ lạnh lùng, ngọc thủ giơ lên ngưng tụ ra hàn khí.
Dát.
Triệu Anh Vũ đột nhiên dừng lại.
Hắn duy trì phong độ, nói:
– Rác rưởi ngay cả một chưởng của ta đều không đỡ được đáng giá Lâm sư muội bảo hộ?
– Triệu Anh Vũ!
Lâm Chỉ Khê lạnh mặt nói:
– Nam nhân của ta lần đầu tiến vào Tiểu Thần Giới, ngươi làm như thế, khinh người quá đáng.
– Khinh người quá đáng?
Triệu Anh Vũ cười.
Hắn chỉ Vân Phi Dương, lại chỉ bọn người La Mục, lớn tiếng quát:
– Bọn rác rưởi đến từ hạ đẳng vị diện này, coi như một mực sống ở Tiểu Thần Giới cũng là rác rưởi!
Đám La Mục phẫn nộ.
Nhưng.
Không thể phủ nhận, thực lực tên chân truyền đệ tử trước mặt quá mạnh, nếu như vừa rồi đổi lại là mình, chỉ sợ đã trọng thương ngã xuống đất.
– Triệu Anh Vũ, nếu như ngươi là đệ tử Linh Tiêu Phái thì cho nam nhân ta nửa năm!
“Ha ha ha!”
Triệu Anh Vũ cười to.
– Lâm sư muội, chẳng lẽ muội cho rằng, rác rưởi Phàm Giới này nửa năm sau có thể đánh một trận với ta?
– Không phải có tư cách.
Lâm Chỉ Khê nhíu mi, ngạo nghễ nói:
– Nửa năm sau, nam nhân của ta sẽ triệt để chà đạp tôn nghiêm của ngươi.
Nàng tuyệt đối tự tin đối với Vân Phi Dương.
– Tốt!
Triệu Anh Vũ chỉ Vân Phi Dương, cười lạnh nói:
– Phàm Giới dân đen, ta cho ngươi nửa năm, hi vọng đến lúc đó, đừng nấp dưới váy nữ nhân!
Nói rồi quay người rời đi.
– Đứng lại.
Vân Phi Dương đột nhiên hô to.
Hắn đi đến phía trước Lâm Chỉ Khê, xóa vết máu trên khóe miệng, không nhìn Lâm Chỉ Khê lôi kéo, lạnh lùng nói:
– Nửa năm quá lâu, nữa tháng đủ rồi.
– Nữa tháng?
Triệu Anh Vũ khinh thường nói:
– Vân Phi Dương, đợi đến lúc ngươi tự nhận có thể chiến thắng ta thì đến Bích Tiêu phong tìm ta, ta không ngại để ngươi hiểu rõ, rác rưởi và thiên tài khác nhau như thế nào.
– Bích Tiêu phong.
Vân Phi Dương cười nhạt đáp
– Nhớ rõ.
Triệu Anh Vũ phẫn nộ rời đi.
Thiên tài Phàm Giới không gì hơn cái này, về sau còn rất nhiều cơ hội để chà đạp hắn, nhưng khi nghĩ đến cử chỉ mập mờ của đối phương với Lâm sư muội, hắn thật không thể áp chế được lửa giận!
“Phi.”
Vân Phi Dương phun một ngụm máu, nói:
– Không nghĩ tới võ giả Tiểu Thần Giới mạnh như thế.
Lâm Chỉ Khê lo lắng hỏi:
– Huynh không sao chứ?
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương nói:
– Nam nhân của muội không có yếu như thế.
Lâm Chỉ Khê cau mày hỏi:
– Nửa tháng sau, huynh có thể siêu việt Triệu Anh Vũ?
– Có thể chứ.
Vân Phi Dương tự tin.
Lâm Chỉ Khê hỏi tiếp:
– Huynh bây giờ cảnh giới gì?
– Nửa bước Vũ Thần.
Lâm Chỉ Khê kinh ngạc.
– Còn chưa đạt tới Vũ Thần?
– Đúng thế.
– Thân kiêm mấy đạo, thực rất khó đột phá, đứng tại chỗ hơn một năm nay rồi.
Lâm Chỉ Khê có chút lộn xộn.
Tên này mới nửa bước Vũ Thần đã có thể thuấn sát mười đầu hung thú Vũ Thần cấp, quá kinh khủng rồi.
Nếu Triệu Anh Vũ đã rời đi biết được.
Một tên nửa bước Vũ Thần có thể chống được một kích của Vũ Thần bát trọng như hắn mà phun ngụm máu, loại cao ngạo đến từ cường giả kia, khẳng định sẽ bị đả kích vỡ nát.
Lâm Chỉ Khê vốn định dừng lại lâu nhưng nhìn thấy thủ tọa Trưởng lão Tấn Tiêu phong hùng hùng hổ hổ chạy đến, vì vậy nói:
– Trời sáng ta trở lại thăm huynh.
Nói rồi không nỡ rời đi.
“Vù vù!”
Nàng chân trước đi, Đường Nhược Giản chân sau đã rơi xuống trước mặt Vân Phi Dương, sắc mặt khó coi, cả giận nói:
– Bị tiểu tử Triệu Anh Vũ kia đánh?
– Không phải.
Vân Phi Dương đáp:
– Do mấy người chúng ta đùa giỡn, không cẩn thận ngộ thương.
Nói rồi đụng đụng La Mục bên cạnh, tên kia vội vàng phụ họa.
– Đúng, đúng, chúng ta đang đùa giỡn.
Đường Nhược Giản nhíu mày.
Đám đệ tử mới tới này rõ ràng nói dối, xem ra Triệu Anh Vũ trước khi đi đã mở miệng uy hϊế͙p͙.
– Nghe kỹ cho ta.
Đường Nhược Giản nói:
– Tuy Tấn Tiêu phong chúng ta ít người nhưng không phải mặc người khi nhục, ai khi dễ các ngươi, lớn mật nói ra, bản Trưởng lão sẽ làm chủ cho các ngươi!
Lão nhân này cũng rất bao che.
Vân Phi Dương cười nói:
– Thủ tọa, chúng ta thật sự đùa giỡn.
Đường Nhược Giản im lặng.
Hắn lắc lắc đầu nói:
– Lần sau chú ý.
Nói rồi quay người rời đi.
Trở về trên đường, thầm nghĩ:
– Tiểu tử này không phải bị Triệu Anh Vũ dọa sợ mất mật rồi đó chứ. Nếu như thế, tính cách này thật không có giá trị bồi dưỡng.
Sợ mất mật?
Thủ tọa Trưởng lão suy nghĩ nhiều rồi.
Vân Phi Dương có thể vô sỉ, có thể không biết xấu hổ, nhưng tuyệt sẽ không hèn nhát.
Hắn không nói là không muốn mượn nhờ ngoại lực, mà muốn dựa vào thực lực chính mình hanh cái tên gọi là chân truyền đệ tử kia!
– Nửa tháng.
Vân Phi Dương nắm quyền, ánh mắt lấp lóe Ma khí âm u, nói:
– Ta sẽ như Chỉ Khê nói, chà đạp tôn nghiêm hắn tại dưới chân.
La Mục và bọn người Vân Lịch đứng bên cạnh cảm nhận được cỗ khí tức âm trầm kia, không tự chủ lạnh run.
A di đà phật.
Xin phật trời phù hộ độ trì cho gia hỏa gọi Triệu Anh Vũ kia nửa tháng sau còn có lòng tin sống sót a.
Tiếp xúc những năm nay.
Bọn họ hiểu rõ, chỉ cần người nào chọc giận tên yêu nghiệt này, kết quả cuối cùng đều sẽ rất bi kịch.
Đêm tối.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết theo thông lệ, mà thương tổn ban ngày đã sớm khỏi hẳn.
– Tên kia chỉ có thực lực Vũ Thần hậu kỳ, bằng vào Kiếm Vũ Ma thực lực hiện tại của ta, lẽ ra có thể chính diện chống lại, sao bị đánh được ta?
Nguyên lai.
Mấy năm chờ đợi Long Môn mở ra, Vân Phi Dương dựa vào thời gian cải biến của Phi Dương đại lục, thành công dung hợp Ma đạo với Kiếm Vũ hai đạo!
Kiếm – Võ dung hợp.
Cảnh giới Vân Phi Dương mặc dù không thể đột phá, nhưng uy lực đại tăng. Bây giờ, ba đạo dung hợp, cường độ nhục thân được thăng hoa, lực kình đột phá đại quan 10 vạn!
Thậm chí.
Đã đạt tới mười một vạn trọng!
Đương nhiên.
Đề bạt lớn nhất là linh hồn lực.
Những năm gần đây không gián đoạn vận chuyển Đoán Hồn Điển đã đạt tới Vũ Thần đỉnh phong, nói theo Tiểu Thần Giới là: Vũ Thần đại viên mãn, như thế mới tuỳ tiện chém giết mười đầu Bát phẩm hung thú.