Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 702
“Xoát!”
Vân Phi Dương đứng lên, trong con ngươi lóe ra vẻ tức giận.
La Mục và Vân Lịch vội vàng ngăn cản hắn, nói:
– Ca, vừa tới đây, tỉnh táo, ngàn vạn lần phải tỉnh táo!
Bọn họ không chút nghi ngờ.
Lấy tính cách Vân Phi Dương rất có thể sẽ trực tiếp đi tìm tên đệ tử chân truyền Triệu gì đó mà gây sự.
– Còn có!
Vô Trần chân thành nói:
– Hai mỹ nữ đồng hương còn lại của các ngươi, Lương sư muội và Lăng sư muội cũng không thể tới gần, các nàng đều được chân truyền đệ tử nhìn trúng.
“Bành bành!”
La Mục và Vân Lịch bị đẩy ra xa, bọn họ ngã trên mặt đất, sụp đổ nói:
– Xong… Xong!
– Ca của ta ơi!
– Tỉnh táo, tỉnh táo!
– Không được xúc động, xúc động là ma quỷ!
La Mục nằm trên mặt đất, gắt gao ôm đùi phải Vân Phi Dương, nói:
– Chúng ta vừa đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, tuyệt đối đừng làm loạn!
– Đúng vậy a.
Vân Lịch ôm chân trái Vân Phi Dương, giả bộ khóc ròng ròng nói:
– Trước dàn xếp lại, tìm hiểu nội tình của đám hỗn đản kia rồi động thủ cũng không muộn!
Ba người Long Chấn Vũ ngăn trước cửa, biểu hiện trên mặt rất đặc sắc.
– Lăn đi.
Vân Phi Dương nói.
Thanh âm rất trầm thấp, rất âm u.
Mẹ nó.
Dám quấn lấy nữ nhân của lão tử, quản hắn đệ tử chân truyền hay đệ tử hạch tâm, nhất định phải hung hăng ngược, ngược cho tới chết!
– Thế nào, đây là?
Vô Trần ngây người.
Hắn sẽ không ngờ những cái tên mình vừa nhắc đều là nữ nhân của Vân Phi Dương.
– Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo!
La Mục và Vân Lịch không buông tay.
Tiểu Thần Giới nắm giữ bàng bạc thuộc tính, cảnh giới võ giả bản địa khẳng định rất cao, huống hồ đối phương còn là chân truyền đệ tử.
Nếu Vân Phi Dương bây giờ đi tìm, không biết có trái với trái với quy định hay không, rất có thể sẽ bị phản ngược.
Nói cái gì cũng không thể đi.
La Mục và Vân Lịch cứ ôm như vậy, dù bị Vân Phi Dương một đường kéo đi cũng không buông tay.
– Chẳng lẽ, tiểu tử này là người yêu của một trong các nàng Lâm sư muội?
Vô Trần đoán sai.
Không phải một trong, mà là toàn bộ!
“Xoát!”
Hắn ngăn trước mặt Vân Phi Dương, vội vàng khuyên nhủ:
– Vân sư đệ, thân phận ngươi bây giờ là ký danh đệ tử, không thể làm loạn!
– Lại nói!
– Những đệ tử chân truyền kia không dễ trêu, nếu như biết ngươi và sư muội có quan hệ, tuyệt đối sẽ đùa chơi chết ngươi!
– Đùa chơi chết ta?
Trong con ngươi Vân Phi Dương hiện lên một tia lạnh lùng.
Vô Trần đối mặt không tự chủ được rùng mình một cái, sao ánh mắt của tên võ giả Phàm Giới trước mặt này dọa người như thế!
Vân Phi Dương bạo tẩu, ai cũng kéo không được.
Không có cách nào.
Thân là nam nhân, nếu biết chuyện như thế còn có thể tỉnh táo, lòng dạ cũng rộng lớn lắm.
– Vân Phi Dương.
Đột nhiên, bên ngoài đình viện truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng, Vân Phi Dương đang nổi giận đột nhiên cứng ngắc.
Bên ngoài.
Lâm Chỉ Khê áo trắng như tuyết đang yên tĩnh đứng đấy.
Tóc đen bay múa trong gió hiển lộ ra một gương hoàn mỹ không chút tì vết, đẹp như một bức họa.
Ba người Long Chấn Vũ vội vàng đi vào căn phòng.
“Xoát!”
La Mục và Vân Lịch đứng lên, bọn họ ôm Vô Trần, đi vào trong phòng, cười nói:
– Sư huynh, lại nói cho chúng ta biết thêm một chút về Linh Tiêu Phái đi.
– Ta…
– Đi đi, vào nhà rồi nói.
Nói rồi kéo Vô Trần vào phòng, trong lòng cũng buông lỏng một hơi.
Trên thế giới này, có thể quản được Vân Phi Dương, chắc cũng chỉ có Lâm Chỉ Khê mà thôi, nàng đến quá đúng lúc!
Trong đình viện hoang phế chỉ còn lại Vân Phi Dương, ở ngoài cửa, Lâm Chỉ Khê yên tĩnh đứng đó, hai người đối mặt, thời gian như dừng lại.
Những năm gần đây, Vân Phi Dương một mực tưởng niệm nàng, tưởng niệm Lương Âm và Lăng Sa La.
Ngày hôm nay, rốt cục gặp lại.
Lâm Chỉ Khê u oán lên tiếng:
– Ta không thể rời Tử Tiêu phong quá lâu, huynh cứ đứng ngốc như thế sao?
“Xoát!”
Vân Phi Dương xông lại đứng trước mặt nàng, nắm tay nhỏ trơn mềm, cười nói:
– Có nhớ ta không?
Lâm Chỉ Khê liếc vào gian phòng sau lưng hắn, xác định bọn La Mục không có nhìn lén, lúc này mới khẽ gật đầu, trên mặt hiện ra một tia ửng đỏ.
Nàng thẹn thùng càng đẹp đến nổi khiến người ta ý loạn thần mê.
– Gật đầu cái gì, nói chuyện đi.
Vân Phi Dương im lặng.
Năm năm không gặp, không phải nên ôm nam nhân của nàg, làm một con chim non nép vào người hắn để diễn tả nổi nhớ nhung mới đúng a.
Hắn suy nghĩ nhiều.
Lấy tính cách Lâm Chỉ Khê, mặc dù rất nhớ Vân Phi Dương cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Lương Âm thì có khả năng này.
– Vân Phi Dương.
Lâm Chỉ Khê ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
– Huynh mới đến, không nên gây chuyện, phải tu luyện cho thật tốt.
Lời quan tâm này có cảm giác lão phu lão thê.
Ánh mắt Vân Phi Dương bỗng nhiên lạnh lùng, hỏi:
– Cái tên đang quấn lấy muội, tên là gì?
Lâm Chỉ Khê khẽ giật mình.
Hắn nhanh như vậy đã biết?
Lấy tính cách tên này, khẳng định sẽ làm ra sự việc không lý trí.
– Vân Phi Dương…
– Tên là gì?
Vân Phi Dương nhìn Lâm Chỉ Khê, thanh âm bộc lộ vẻ nghiêm nghị.
Hắn rất nghiêm túc.
Tâm thần Lâm Chỉ Khê run lên, khổ sở đáp:
– Hắn gọi…
– Lâm sư muội.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng gọi.
Triệu Anh Vũ tiêu sái bay tới.
Mà khi hắn nhìn thấy Vân Phi Dương đang nắm tay Lâm Chỉ Khê, hỏa khí đột nhiên dâng lên, ánh mắt tỏa ra sát cơ!
Những năm gần đây.
Đến góc áo Lâm Chỉ Khê hắn còn chưa được chạm đến.
Bây giờ nhìn thấy nữ nhân mình ái mộ bị một rác rưởi Phàm Giới nắm tay, đả kích không thua gì như bị sét đánh!
– Xong rồi.
Vô Trần đang bị khống chế nghe được tiếng Triệu Anh Vũ, sụp đổ nói:
– Hắn là người truy cầu Lâm sư muội – Triệu Anh Vũ, Vân sư đệ sẽ bị đánh tàn phế mất!
La Mục và Vân Lịch từ cửa sổ nhìn ra phát hiện hai mắt Triệu Anh Vũ vừa xuất hiện kia thấu phát sát cơ.
Muốn động thủ với Phi Dương ca!
“Xoát xoát!”
Hai người lúc này lao ra.
Ba người Long Chấn Vũ cũng phá cửa mà ra, năm người đứng sau lưng Vân Phi Dương, âm thầm phóng thích thuần linh lực.
Hiển nhiên.
Nếu Triệu Anh Vũ đã muốn động thủ, mấy ca sẽ lập tức xông lên giúp Vân Phi Dương bao vây tên này.
Cái gì gọi là huynh đệ.
Đó là mặc dù đối thủ mạnh mẽ, thân phận không thấp, cũng chẳng sợ hãi.
– Mẹ ơi.
Vô Trần thông qua khe hở cửa sổ nhìn thấy mấy sư đệ mới tới dám giương cung bạt kiếm cùng chân truyền đệ tử, sụp đổ nói:
– Một đám điên!
Chân truyền đệ tử đó.
Thực lực mạnh mẽ, thân phận cực cao, nếu muốn động thủ, bị ngược một hồi là nhẹ, còn có thể bị đá ra khỏi Linh Tiêu Phái nữa.
Không được.
Ta phải đi tìm thủ tọa Trưởng lão!
“Xoát!”
Vô Trần chuồn đi từ cửa sau, chạy đến chủ điện phóng, hắn không hy vọng sự việc náo lớn, phải đi cầu viện!
Triệu Anh Vũ xuất hiện khiến đình viện bao phủ sát cơ nồng đậm, bầu không khí vô cùng áp lực.
Mấy người La Mục cũng không luống cuống, đứng sau lưng Vân Phi Dương.
Một đám rác rưởi.
Triệu Anh Vũ khinh thường chú ý họ, hắn nhìn về phía Vân Phi Dương, lạnh lùng hỏi:
– Lâm sư muội, hắn là ai?
Lâm Chỉ Khê cau mày.
Nàng dựa vào người Vân Phi Dương, ôm cánh tay hắn, đáp:
– Hắn là nam nhân của ta.
Thực ra Lâm Chỉ Khê muốn giấu diếm, nhưng nàng biết, mình làm như thế sẽ khiến Vân Phi Dương tức giận.
Ta là nữ nhân của hắn, hắn là nam nhân của ta, đây là sự thật, đâu thể vì người khác mà cố ý giấu diếm.
Lâm Chỉ Khê nói ra năm chữ đơn giản để sắc mặt Triệu Anh Vũ dữ tợn, cắn răng phẫn nộ quát:
– Nguyên lai là ngươi!