Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 692
Rất nhiều người đều đang chú ý đến Vân Phi Dương, vốn muốn nhìn một chút xem thực lực của hắn.
Kết quả.
Tên này vén tay áo lên, lại ngồi ở phía xa, hoàn toàn không có tính toán xuất chiến.
Trưởng lão Linh Tiêu Phái và Trầm Tiểu Vũ im lặng.
Đoàn đội thiên tài vị diện cấp tám ngoại phóng khí tức, tu vi bình quân đều đạt tới Thánh cấp đỉnh phong, thủ lĩnh thiên tài như ngươi không có ý định xuất thủ, còn nói người ta gà mờ?
– Vân Phi Dương quá phách lối!
– Ta cũng nhịn không được cảm giác muốn đánh hắn a!
– Không phải tên này có thực lực kém cỏi nhất trong đám đó chứ.
Rất nhiều võ giả bắt đầu hoài nghi những thiên tài Vạn Thế Đại Lục đang chơi chiến thuật, cố ý để tên yếu nhất giả mạo thủ lĩnh thiên tài, từ đó tạo nên cảm giác thần bí.
Nhất định là vậy.
Nếu không, nhiều cường giả Thần Giới như vậy đang chú ý màn sáng, tất cả thiên tài xuất sắc Phàm Giới đều đang bày ra thực lực mạnh nhất của mình đây.
Có ai như hắn đâu chứ.
Vân Phi Dương thật không xem trọng cho lắm.
Hắn căn bản không coi những thiên tài này ra gì, cũng không có tâm tình động thủ, giao cho bọn người La Mục là đủ.
Nếu như hắn biết biểu hiện của mình quyết định sự coi trọng của Linh Tiêu Phái, càng nhanh gặp lại các nàng Lâm Chỉ Khê, chỉ sợ đã sớm xuất thủ.
– Tên này…
Ninh Hảo Viễn thấy hắn ngồi xuống một bên, bảo nhóm người mình gà mờ, mày kiếm nhíu chặt.
“Keng!”
Hắn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, thản nhiên nói:
– Phong Linh đại lục, Ninh Hảo Viễn, khiêu chiến…
Đây là lễ nghi giao chiến của Võ Giả, có thể thấy được, này người vẫn rất có phong độ.
La Mục và Vân Lịch vốn muốn đi tới, lại bị Độc Cô Cần đi trước một bước, Thái Thường Kiếm của hắn ra khỏi vỏ, tiếp lời:
– Vạn Thế Đại Lục, Độc Cô Cần, tiếp chiến.
– Cắt.
Vân Lịch bĩu môi.
– Đám kiếm khách này nói chuyện cũng ra vẻ nho nhã, trực tiếp động thủ còn không sảng khoái hơn.
– Đúng đấy, cố làm ra vẻ.
La Mục đồng ý.
Hai người căn bản không hiểu phong độ kiếm khách, cho nên bọn họ mới là những tên vô sỉ.
– Ồ?
– Có kiếm đạo thiên tài quyết đấu?
– Kiếm đạo thiên tài đến từ Phàm Giới hẳn sẽ là một trận chiến đấu thú vị.
Độc Cô Cần và Ninh Hảo Viễn hai người cầm kiếm mà đứng, nhất thời hấp dẫn chú ý rất nhiều võ giả.
Kiếm đạo cũng là chủ lưu tại Tiểu Thần Giới, dù không tu luyện kiếm đạo, cũng ưa thích dùng kiếm.
Hai kiếm khách đứng cách nhau mấy trượng.
Còn những người khác đã lùi xa cho bọn hắn không gian chiến đấu.
Phong Linh đại lục.
Vô số ánh mắt đều nhìn Ninh Hảo Viễn.
Đây là kiếm đạo thiên tài mạnh nhất từ trước tới nay của vị diện bọn họ, mới hơn ba mươi tuổi đã sắp chạm đến cánh cửa Kiếm Thần.
– Hảo Viễn ca nhất định thắng!
– Chỉ là một võ giả của vị diện cấp ba mà dám giao đấu với kiếm đạo thiên tài của chúng ta, quả thật là lấy trứng chọi đá.
Tâm võ giả Phong Linh đại lục hướng đến Ninh Hảo Viễn.
Đồng dạng.
Vạn Thế Đại Lục.
Rất nhiều võ giả cũng góp phần trợ uy cho Độc Cô Cần.
Trước đó, La Mục và Vân Lịch biểu hiện cường thế để cảm giác tự ti của bọn hắn bị quét sạch sành sanh.
Cao giai vị diện thì như thế nào?
Còn không phải bị thiên tài của chúng ta ngược thành chó con!
Độc Cô Hành đứng giữa bầu trời, trong ánh mắt nhìn về phía nhi tử, có vui mừng.
Từ khi cứu viện Tinh Thần đại lục trở về, nhi tử đã rời khỏi nhà, cùng một chỗ tu luyện với Vân Phi Dương – thiên tài dạng này.
Cho đến hôm nay.
Hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, làm cha như lão cũng không biết, nhưng có thể khẳng định, lĩnh ngộ kiếm đạo càng sâu!
Vạn chúng chú mục.
Thái Thường Kiếm của Độc Cô Cần khẽ nghiêng xuống, động tác rất chậm chạp, nhưng nhất thời bộc phát kiếm khí cường thế.
Bốn phía.
Kiếm ý ngang dọc, cây cỏ đều lay động.
Một cử động rất nhỏ đã gây nên biến hóa to lớn để thần sắc rất nhiều kiếm đạo võ giả biến đổi.
– Không tệ.
Trưởng lão Linh Tiêu Phái khen:
– Một hạt giống kiếm đạo rất tốt!
Trưởng lão còn lại cũng đồng ý.
Một vị diện cấp ba lĩnh ngộ kiếm đến tình trạng như thế, vô cùng đáng quý.
“Hừ.”
Trưởng lão Liệt Diễm Tông nói:
– Giả kỹ năng mà thôi.
Hắn vẫn xem trọng Ninh Hảo Viễn, cho nên đối với ưu tú của Độc Cô Cần, mặc dù không phủ nhận nhưng cũng không đồng ý.
“Xoát!”
Vào lúc này, Ninh Hảo Viễn buông kiếm ra, cường đại kiếm khí gào thét.
Về mặt khí thế, rõ ràng mạnh hơn Độc Cô Cần, điều này khiến Trưởng lão Liệt Diễm Tông vui mừng.
– Hai người lĩnh ngộ kiếm đạo đều không yếu, muốn phân thắng bại, sợ sẽ cần một quãng thời gian.
– Cây kim so với cọng râu a!
Rất nhiều cường giả có chút chờ mong.
– Độc Cô Cần.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương ngồi phía xa, nhếch miệng cười nói:
– Một chiêu giải quyết.
Độc Cô Cần nghe vậy, trong ánh mắt lóe ra một tia sắc bén, cười đáp:
– Như ngươi mong muốn.
Hai người nói chuyện để khóe miệng đám Trưởng lão thập đại tông môn hơi hơi run rẩy.
– Một chiêu?
Trưởng lão Liệt Diễm Tông cười lạnh khinh thường.
– Một đám tiểu gia hỏa thật cuồng vọng.
Những Trưởng lão khác cũng lắc đầu, là một võ giả, tuy phải có tự tin, nhưng quá mức sẽ trở thành tự đại.
Hai trưởng lão Linh Tiêu Phái thở dài trong lòng.
Bọn họ xem trọng Vạn Thế Đại Lục, nhưng nếu quá mức tự đại, cũng không có giá trị bồi dưỡng.
“Hắc hắc.”
Một bàn tử tai to mặt lớn ngồi xổm trong góc, hình qua như cục thịt ngáp một cái, nói:
– Vân Phi Dương này thật cuồng, lão phu rất thưởng thức.
Rất nhiều võ giả nghe vậy, nhao nhao khinh thường.
Mập mạp kia là Trưởng lão Cuồng Tông, mà tuy Cuồng tông cũng là một trong thập đại tông môn, nhưng tuyệt đối là một tổ chức kỳ hoa, môn quy đầu tiên của bọn họ chính là đệ tử phải Cuồng!
Ngươi ẩn nhẫn, ngươi ưa thích chiêu trò?
Mau mau xéo đi.
Ngươi cuồng, ngươi thích tìm đường chết?
Mau chạy tới đây, chúng ta cùng chung chí hướng!
Cuồng tông – đại thế lực đã từng huy hoàng, người người tuân thủ nghiêm ngặt đầu môn quy đầu tiên mà thu đồ đệ, sau cùng đều cuồng đến chết hết.
Bây giờ chỉ còn lại có một tên Tông Chủ, một tên Trưởng lão, ba người đệ tử, cảnh tượng hơi quẫn bách.
Số người này thực không tính là tông môn.
Không biết sao mà thực lực Tông chủ Cuồng tông – Cuồng Ngạo Thiên xếp hàng đầu tại Tiểu Thần Giới, vẫn một mực trong hàng ngũ thập đại tông môn, nếu như hắn ợ ra rắm, khẳng định sẽ bị loại bỏ tư cách mười tông môn mạnh nhất.
Một tông môn kỳ hoa như thế, đến cùng vì sao mà từng bước đi tìm đường chết, về sau nói tiếp.
– Một chiêu?
Ninh Hảo Viễn khẽ nhíu mày.
Hắn cảm giác mình bị nhục nhã trần trụi.
Nhưng.
Vào lúc này, Độc Cô Cần xuất thủ.
Hắn bước ra một bước vung Thái Thường Kiếm ra, từng đạo tàn ảnh xuất hiện, mỗi cái bóng đều rất cầm một thanh kiếm sắc bén, theo từng góc độ khóa chặt Ninh Hảo Viễn.
Từ màn sáng nhìn lại.
Một khu vực như vậy đều bị bóng người và kiếm ảnh tràn ngập, số lượng nhiều đến nổi khiến người ta hoa mắt.
– Tàn ảnh kiếm ý?
Cường giả Tiểu Thần Giới giật mình.
Ninh Hảo Viễn thân bị kiếm khí bao phủ lộ ra sắc mặt khó coi, hắn ý thức được mình bị bao vây, dù phòng ngự như thế nào cũng vô dụng.
Làm sao có thể.
Kiếm thế người này không bằng mình, sao kiếm ý mạnh như vậy?!
Trong lúc kiếm đạo cao thủ so chiêu, thời gian thực không nhiều, nhiều khi dựa một chiêu cũng đủ phân ra thắng bại.
– Cũng không tệ lắm.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Độc Cô Cần từ khi vào Phi Dương đại lục thì luôn tìm Trưởng Tôn Kiếm Ma, Tứ Hải Kiếm Đế – kiếm đạo cường giả dạng này luận bàn lĩnh hội, lý giải đối với kiếm đạo đương nhiên tăng mạnh.
Một chiêu quá đủ.