Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 691
Vân Phi Dương không cho rằng mình là người tốt, đắc tội hắn, tuyệt không có kết cục tốt.
Tỉ như đám thiên tài trào phúng vũ nhục vị diện của hắn vừa rồi, hắn hạ lệnh để La Mục và Vân Lịch hạ sát thủ.
Vân Phi Dương cũng không phải người xấu, chí ít cũng không phải loại ma đầu thập ác bất xá, giết người như ngóe.
Vừa rồi gặp một nhóm võ giả khác, tuy trong bình đài xem thường mình nhưng vẫn buông tha bọn họ.
Đương nhiên.
Những người này đột nhiên nổ tung, Vân Phi Dương sẽ không cảm thấy đau lòng. Dù sao, thân là võ giả, chết là sự việc rất bình thường.
Khó chịu là.
Bên trong Long Môn có quy tắc Sinh Tử, còn có hình ảnh trận pháp, mọi người vào đây giống như đồ chơi bị nhốt vào lồng, tiến hành giết hại để người khác thưởng thức.
Thật ra.
Võ giả Tiểu Thần Giới bình thường đang nhìn màn sáng cũng có loại tâm tính này, bọn họ hoàn toàn không có chút thương hại đối với cái chết của sinh linh Phàm Giới.
Một đám phàm nhân.
Chỉ là sinh mệnh ti tiện, bọn họ có thể cho mình kích thích trên thị giác, chết cũng đáng giá.
– Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh màn sáng, phẫn nộ thầm nói:
– Sớm muộn gì cũng có một ngày, Lão tử sẽ hung hăng chà đạp bọn cường giả Tiểu Thần Giới cao cao tại thượng các ngươi dưới chân.
– Tên này nhìn chằm chằm hình ảnh màn sáng có ý gì?
– Ánh mắt kia, giống như rất phẫn nộ.
– Thôi đi, một phàm nhân cũng dám dùng ánh mắt kiểu này nhìn lên, thật vô pháp vô thiên.
Bên trong ánh mắt Vân Phi Dương ẩn chứa tức giận để võ giả Tiểu Thần Giới rất khó chịu.
Một khu vực như có như không, hơn hai mươi lão giả treo giữa không trung.
Mặc dù bọn họ không bạo phát tu vi, nhưng hai con ngươi sắc bén, khí tràng cường đại cuồn cuộn bên ngoài tán để mọi người nhìn mà phát khiếp.
Những lão giả này chính là Trưởng lão của thập đại tông môn, tới đây cũng vì tìm kiếm thiên tài Phàm Giới.
Bên trong có rất nhiều Trưởng lão tông môn khóa chặt nhân tuyển mình muốn lung lạc đang thông qua màn sáng quan sát biểu hiện của bọn họ.
– Ừm?
Trưởng lão Cố Nguyên Tông nhìn về phía màn sáng tổ bốn của Vân Phi Dương, ngạc nhiên nói:
– Ánh mắt kẻ này có chút sắc bén, giống như đã trải qua rất nhiều chuyện.
Trưởng lão Linh Tiêu Phái cau mày, nói:
– Ta nhìn ra sự phản nghịch bên trong ánh mắt của hắn, chắc hẳn kẻ này là một đầu ngựa hoang rất khó hàng phục.
– Ngựa hoang?
Trưởng lão Liệt Diễm Tông cười nhạt nói:
– Bá trưởng lão, một tuổi trẻ tuấn kiệt Phàm Giới mà thôi, dùng từ Liệt Mã hình dung làm gì.
Một trưởng lão Linh Tiêu Phái khác lên tiếng:
– Theo ta thấy, kẻ này và Vạn Thế Đại Lục của hắn có lẽ sẽ là Hắc Mã của Long Môn lần này.
– Ồ?
Trưởng lão khác kinh ngạc.
Trưởng lão Cố Nguyên Tông còn cười nói:
– Nói như vậy, Linh Tiêu Phái rất xem trọng tuổi trẻ tuấn kiệt Vạn Thế Đại Lục.
Bá trưởng lão cười đáp:
– Nếu Linh Tiêu Phái chúng ta tuyển định bọn họ, đám lão gia hỏa các ngươi sẽ không đoạt chứ?
– Đoạt?
Liệt Diễm Tông trưởng lão nói:
– Bá trưởng lão, nếu ngươi muốn, chúng ta đương nhiên không đoạt, nhưng mà phải xem tuổi trẻ tuấn kiệt của hạ cấp vị diện này có thể sống đến sau cùng hay không.
Trong ngôn ngữ lộ vẻ xem thường đối thiên tài Vạn Thế Đại Lục. Dù sao, diệt một vị diện cấp sáu, không tính là cái gì.
Hai vị Trưởng lão Linh Tiêu Phái không nói.
Bọn họ cũng không để trong lòng đối với châm chọc khiêu khích của Trưởng lão, Liệt Diễm Tông, một mực chú ý đến Vân Phi Dương.
Có thể nhìn trúng hắn, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là năm năm trước, Trầm Tiểu Vũ đưa tới năm phàm nhân kia cũng đều đến từ Vạn Thế Đại Lục.
Ngay từ đầu.
Bọn họ không quá xem trọng.
Nhưng ngắn ngủi năm năm, năm phàm nhân thì có bốn người đạt tới Vũ Thần, tốc độ này đặt trong Tiểu Thần Giới cũng là tài năng xuất chúng!
Lần này.
Lại có tuổi trẻ tuấn kiệt Vạn Thế Đại Lục tiến vào Long Môn, bọn họ tự nhiên lưu ý.
Khoan hãy nói.
Biểu hiện của La Mục và Vân Lịch để hai mắt bọn hắn tỏa sáng, đồng thời cũng phi thường tò mò thủ lĩnh Vân Phi Dương rốt cuộc mạnh cỡ nào, có thể cho mình kinh hỉ hay không!
Nếu Lâm Chỉ Khê và Lương Âm biết hai vị Trưởng lão nhà mình đến đây tìm kiếm thiên tài đã để mắt tới Vân Phi Dương, khẳng định sẽ mừng rỡ không thôi.
Đương nhiên.
Cũng chỉ là để mắt tới.
Muốn được ưu ái Linh Tiêu Phái, bọn người Vân Phi Dương nhất định phải dựa vào thực lực của mình, sống đến sau cùng!
– Liệt trưởng lão.
Trưởng lão Cố Nguyên Tông còn cười nói:
– Nếu như ta không đoán sai, ngươi chấm thiên tài thủ lĩnh của vị diện cấp tám trong tổ bốn, đúng không?
– Không sai.
Trưởng lão họ Liệt của Liệt Diễm Tông cười nói:
– Các ngươi cũng đừng tranh đoạt với ta!
Hai Trưởng lão Linh Tiêu Phái nghe vậy nhất thời tỉnh ngộ, khó trách lão gia hỏa này châm chọc khiêu khích, nguyên lai là Liệt Diễm Tông của hắn nhìn trúng một thiên tài cùng tổ với Vân Phi Dương.
Như thế cũng tốt.
Là la hay ngựa, rất nhanh sẽ được chứng minh.
Rất nhiều Trưởng lão thập đại Tông môn đến đây tìm kiếm thiên tài cũng không quá xem trọng ánh mắt của Vân Phi Dương.
Nhưng.
Lâm Chỉ Khê cau mày.
Làm nữ nhân hiểu Vân Phi Dương nhất, nàng có thể nhìn ra suy nghĩ bên trong ánh mắt ấy, tên này đang rất tức giận.
– Vân Phi Dương.
Lâm Chỉ Khê lo lắng.
– Huynh đi vào Tiểu Thần Giới tuyệt không nên làm loạn, tĩnh tâm tu luyện, đủ mạnh rồi thì làm chuyện mình muốn cũng không muộn.
Nàng thật rất lo lắng.
Lo lắng tính cách Vân Phi Dương ăn không được thua thiệt lại vô cùng thích tìm đường chết tới đây sẽ chọc ra đại phiền toái, từ đó dẫn tới họa sát thân.
Nhưng.
Lâm Chỉ Khê cũng không biết.
Thời điểm chưa đi vào Tiểu Thần Giới, Vân Phi Dương đã quyết định, muốn náo cái thế giới do kẻ xâm nhập sáng tạo này gà chó không yên.
Để hắn tĩnh tâm tu luyện sợ rằng rất khó.
Khu vực tổ bốn.
Bọn người Vân Phi Dương đi loanh quanh rốt cục gặp võ giả vị diện cấp tám, mà số người đối phương không nhiều, chỉ có mười tên.
– Ừm?
Thủ lĩnh thiên tài vị diện cấp tám nhìn thấy bọn người Vân Phi Dương, kinh ngạc hô:
– Các ngươi còn sống?
– Móa!
La Mục tức miệng mắng to:
– Chúng ta không sống, chẳng lẽ chết.
Thủ lĩnh thiên tài được Liệt Diễm Tông nhìn trúng tên Ninh Hảo Viễn, hắn cười nói:
– Một vị diện cấp ba có thể sống lâu như thế thật để Ninh mỗ ngoài ý muốn.
Tên này cũng không có ý chế giễu, hắn nói tình hình thực tế. Dù sao, vị diện có cấp bậc phân chia đại biểu cho yếu mạnh.
Đáng tiếc.
Hạ đẳng vị diện, cấp thấp võ giả – cái này định luật không thích hợp đặt trước mặt bọn người Vân Phi Dương.
– Bớt nói nhiều.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
– Đánh đi.
Nói rồi vén tay áo lên.
Hành động này của hắn để võ giả ngoại giới chú ý.
Hai lần chiến đấu trước, làm thủ lĩnh thiên tài một vị diện – gia hỏa tên Vân Phi Dương này một mực vẫn chưa xuất thủ, mà do màn sáng ngăn cách nên cũng vô pháp phán đoán thực lực của hắn.
– Muốn xuất thủ rồi sao?
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm cũng có chút chờ mong, năm năm sau, tên này đã mạnh đến cỡ nào.
Hai trưởng lão Linh Tiêu Phái và Trầm Tiểu Vũ cũng trông mong không thôi.
Bất quá.
Để bọn hắn sụp đổ là.
Vân Phi Dương vén tay áo lên, cũng không phải chiến đấu, mà đi vào dưới một thân cây, đặt mông ngồi xuống đám rễ cây nhô lên khỏi mặt đất, tùy ý nói.
– Đám tay mơ này giao cho các ngươi.