Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 690
– Không nghĩ tới võ giả của vị diện cấp ba này cường thế như vậy, vẻn vẹn hai người đã giết hơn hai mươi thiên tài.
– Thập đại tông môn liên thủ chế tạo Long Môn cũng không phải không có lý, Phàm Giới thiên tài cũng có giá trị bồi dưỡng đó chứ.
La Mục và Vân Lịch biểu hiện ra lực chiến đấu để thái độ cường giả Tiểu Thần Giới cải biến.
Đương nhiên.
Chỉ cho rằng không tệ.
Dù sao tại Tiểu Thần Giới, cường giả nửa bước Vũ Thần cơ hồ khắp nơi đều có thể thấy, không có gì quá kỳ quái.
Bọn họ không thèm để ý, Trầm Tiểu Vũ lại mắt hạnh trừng trừng lộ vẻ mặt khó tin.
Không nhìn lầm chứ?
Phàm nhân vị diện cấp ba ta phụ trách vậy mà có hai tuổi trẻ tuấn kiệt trâu như vậy?
Nếu như không phải trên màn sáng hiện ra hình ảnh bọn người Vân Phi Dương đang bắt đầu du tẩu sơn lâm, Trầm Tiểu Vũ còn cho rằng mình hoa mắt.
– Không nên nha.
– Năm năm trước, ta đi Vạn Thế Đại Lục cũng không thấy thiên tài lợi hại như vậy mà, chẳng lẽ…
Trầm Tiểu Vũ chợt nhớ năm đó Chấp Pháp tháp chủ có nói qua, tất cả thiên tài kiệt xuất nhất đại lục đã đi trợ giúp Tinh Thần đại lục.
Nhất định là thế.
Mấy người này năm đó không ở Vạn Thế Đại Lục, nếu không mình làm thế nào bỏ lỡ chứ!
Trầm Tiểu Vũ sẽ không ngờ rằng thời điểm nàng tiến về Vạn Thế đại lục, bọn người La Mục vẫn chỉ là Hoàng giả, không cách nào đánh đồng với thiên tài của cao đẳng vị diện.
Cũng chỉ trong năm năm ngắn ngủi.
Nhờ vào nghịch thiên thế giới của Vân Phi Dương, tu vi và chiến lực được đề bạt khủng bố mới như ngày hôm nay, có thực lực miểu sát Thánh cấp hậu kỳ!
Đương nhiên.
Nếu như La Mục khi đó ở Vạn Thế Đại Lục, dù tu vi chỉ có Hoàng cấp cũng sẽ bị Trầm Tiểu Vũ mang đi, bởi vì trong thân thể hắn có Thần lực.
Còn về Vân Phi Dương thì không nói chắc, tên này tạo thành thói quen mỗi thời mỗi khắc vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, dưới tình huống không bạo phát, khó có thể phát giác được Thần lực trong cơ thể hắn.
Trầm Tiểu Vũ vui vẻ.
Cảm giác mất mặt vừa rồi tan thành mây khói, dù sao dựa vào thực lực hai người kia tuyệt sẽ không thua vị diện cấp tám trong tổ bốn!
Mà.
Tên Vân Phi Dương cùng ba thiên tài khác còn chưa xuất thủ đây, tin rằng thực lực bọn họ cũng sẽ không tệ.
Đột phá vòng thứ nhất, không thành vấn đề!
Thoải mái.
Vô cùng thoải mái a.
Trầm Tiểu Vũ cười rực rỡ, nhưng Hầu Truyện Lệnh Sứ muốn khóc, dù sao, vị diện cấp sáu kia là do hắn phụ trách.
Vốn cho rằng được phân cùng một tổ với vị diện cấp ba thì có thể tuỳ tiện chà đạp, không ngờ bị hai thiên tài bên người ta toàn diệt.
Đả kích này quá lớn để sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
“A.”
Trầm Tiểu Vũ lệch đầu, híp mắt cười nói:
– Hầu Truyện Lệnh Sứ, ngươi bị bệnh
Sắc mặt Hầu Truyện Lệnh Sứ càng khó coi hơn.
– Ai.
Trầm Tiểu Vũ thả tay nhỏ sau đầu, bĩu môi nói:
– Võ giả vị diện cấp ba của ta xuất thủ quá nặng, lần sau ta sẽ phê bình giáo dục bọn họ lại.
Tiểu la lỵ này cũng không phải lương thiện.
Trước đó, Hầu truyền lệnh hung hăng trào phúng, nói móc mình, bây giờ phải kích thích hắn một chút mới hả giận.
– Ai nha.
Nàng tiếp tục nói:
– Hầu Truyện Lệnh Sứ cũng chỉ có một cái vị diện cao giai như thế mà bị võ giả của ta diệt mất rồi, chỉ sợ không còn hy vọng gì nữa.
Câu nói này giống như một thanh đao đâm vào trái tim Hầu Truyện Lệnh Sứ để hắn đau nhức khó có thể hô hấp.
– Quả nhiên.
Trầm Tiểu Vũ híp mắt, cười nói:
– Võ giả nhiều vô dụng, vẫn cần phải có thực lực, tựa như vị diện của ta vậy, tuy cấp thấp nhưng từng người đều rất biết đánh nhau.
“Phốc!”
Hầu Truyện Lệnh Sứ phun ra một ngụm máu.
Có thể nói người đến thổ huyết.
Miệng lưỡi tiểu la lỵ thật quá sắc bén.
“A… Nha.”
Trầm Tiểu Vũ cả kinh hô.
– Hầu Truyện Lệnh Sứ, ngươi thổ huyết, xem ra bệnh không nhẹ, mau đi khám một chút đi, coi chừng bồi tiếp đám thiên tài vừa mới chết kia cùng đi xuống suối vàng bây giờ.
– Trầm Tiểu…
Hầu Truyện Lệnh Sứ che ngực, phẫn nộ không thôi.
“Vù vù!”
Đột nhiên, Trầm Tiểu Vũ xoay người, quanh thân hiện ra khí tức khủng bố hóa thành một đầu cự hổ sinh động như thật, âm u hỏi lại:
– Ngươi gọi ta là gì?!
Tiểu la lỵ đột nhiên bạo tẩu khiến cho đám Truyền Lệnh Sứ bên cạnh kinh hãi, bọn họ cùng lui ra phía sau hơn mấy trượng, hình như rất e ngại.
Trầm Tiểu Vũ, Trầm gia đại tiểu thư, mà Trầm gia tại Tiểu Thần Giới là một gia tộc siêu cấp không kém gì thập đại tông môn.
Đừng nhìn nàng hình thái la lỵ, người vật vô hại, nhưng khi bạo lên thì tuyệt đối là một đầu cọp cái!
Mà.
Trầm Tiểu Vũ có cái tính dở hơi.
Không cho phép người khác gọi mình tên, nhất định phải xưng Trầm cô nương, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng!
“Ừng ực.”
Hầu Truyện Lệnh Sứ cứ thế mà nuốt một chữ cuối cùng trở về, vội vàng cười nói:
– Trầm cô nương, ta có việc đi trước.
– Mau mau cút.
Bên trong con ngươi trong suốt của Trầm Tiểu Vũ lóe ra sát ý, so với bộ dáng khả ái vừa rồi, một trời một vực a.
“Xoát!”
Hầu Truyện Lệnh Sứ lúc này co cẳng chuồn mất, tâm lý sụp đổ không thôi.
– Mẹ, vừa rồi não tử nóng lên chút nữa hô lên tên cô nãi nãi này!
“Hừ.”
Trầm Tiểu Vũ thu hồi khí thế khủng bố, cự hổ huyễn hóa ra cũng dần dần thu hồi, sau đó vỗ vỗ tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra mỉm cười rực rỡ.
Tiểu la lỵ này tuyệt đối là một tiểu ác ma rất xấu bụng.
Vân Đại Tiện Thần đáng thương, còn đang suy nghĩ việc tìm nàng nói đến việc hắn chưa cho phép mà nàng đã mang nữ nhân của mình đi mất đây.
Chỉ sợ có chút không ổn!
Lại nói bọn người Vân Phi Dương.
Sau khi bọn hắn diệt đi một cái vị diện cấp sáu, hai cái cấp năm cũng không dừng tay, mà tìm kiếm lấy các thiên tài vị diện khác bên trong núi rừng.
Rất nhanh.
Một đoàn người đã được đoàn đội của hai vị diện cấp năm và một vị diện cấp sáu.
Kết quả không cần nói cũng biết, vẻn vẹn nửa canh giờ, võ giả của ba vị diện đều bị toàn diệt.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương cũng không phải ma đầu khát máu.
Những thiên tài vị diện này tuy đã từng xem thường mình cùng Vạn Thế Đại Lục, nhưng cũng không nói năng lỗ mãng, cho nên chỉ đánh bọn hắn trọng thương.
– Vân…Vân Phi Dương!
Một tên thiên tài vị diện cấp sáu ngã trên mặt đất, nắm chặt bùn đất, quát:
– Giết…giết ta đi!
Những Truyền Lệnh Sứ của vị diện khác chuyên nghiệp hơn Trầm Tiểu Vũ rất nhiều, năm năm trước đã sớm nói với bọn họ, tiến vào Long Môn chỉ có hai lựa chọn, sống hoặc chết.
Mặc dù hiểu rõ.
Hắn cùng rất nhiều thiên tài vẫn lựa chọn tiến vào, bởi vì bọn họ muốn mạnh lên càng nhanh, mặc dù cửu tử nhất sinh cũng không hối hận.
Võ giả chân chính thì cần phải có giác ngộ này.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
– Ngươi đã chết còn không sợ, còn sợ sống? Chẳng lẽ thất bại lần này để ngươi suy sụp không còn muốn sống?
– Còn sống? Bại?
Người võ giả kia cười thảm nói:
– Xem ra ngươi cũng không biết, vừa vào Long Môn, hoặc là chết hoặc là sống, không có người thất bại a!
Vân Phi Dương giật mình.
Chẳng lẽ tiến vào Tiểu Thần Giới còn có như thế quy định tào lao như thế?
Tên thiên tài kia yếu ớt nói:
– Động…động thủ đi, để cho ta chết có thể diện.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi không xứng để cho ta xuất thủ, bởi vì ta chỉ giết người muốn sống, không giết người muốn chết.
Nói rồi dẫn bọn người La Mục rời đi.
“Bành —— “
Đám người vừa đi không bao lâu, sau lưng truyền đến tiếng nổ mạnh, tên thiên tài muốn chết kia bị tạc thịt nát xương tan.
“Bành bành bành!”
Những thiên tài trọng thương nằm trên mặt đất mất đi lực chiến đấu cũng nhao nhao bạo thể mà chết.
Vân Phi Dương ngừng chân.
Hắn biết những người này không phải tự bạo, mà bị lực lượng nào đó mạt sát.
– Vừa vào Long Môn, hoặc là sống hoặc là chết, không có người thất bại.
Lời nói của tên thiên tài kia quanh quẩn bên tai Vân Phi Dương, hắn ngửa đầu nhìn về phía hình ảnh trận pháp, ánh mắt dần dần lãnh lệ.
Tiểu Thần Giới.
Con mẹ các ngươi được lắm, bắt ta cùng thiên tài Phàm Giới chơi một trò chơi sinh tồn?