Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 689
Cự đại màn sáng trên không trung Tiểu Thần Giới cùng rất nhiều vị diện Phàm Giới phân ra mười hình ảnh, đại biểu cho mười khu vực.
Sau khi màn hình bị phân ra.
Rất nhiều võ giả Tiểu Thần Giới vô thức tìm kiếm tổ thứ tư. Dù sao, Vân Phi Dương vừa rồi mang đến cho bọn hắn ấn tượng rất sâu.
– Ở đó!
– Chậc chậc, đã yếu mà vừa vào đã bị võ giả vị diện khác bắt được.
– Rõ ràng chỉ là một phàm nhân rác rưởi, sao lại muốn nhìn thấy hình ảnh hắn bị ngược đây ta.
– Còn không phải vừa rồi hắn quá kiêu căng khiến người ta khó chịu.
– Đúng thế.
Rất nhiều võ giả trong lúc mờ mịt bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ rất hứng thú xem phim.
Có thể mắt thấy một phàm nhân bị cuồng ngược cũng coi như thêm chút muối trong cuộc sống tu luyện buồn tẻ.
Nhưng.
Sau một khắc.
Dù người trong Tiểu Thần Giới hay mấy trăm vị diện Phàm nhân đều trợn to tròng mắt, bởi vì một tên thiên tài đại biểu Vạn Thế Đại Lục tựa như chó điên bổ nhào qua!
Chó điên.
Hình dung vô cùng xác thực!
La Mục nghe được Vân Phi Dương nói thế vội gầm thét, rống giận xông lên, hai tay hắn vung lên thuận tay bẻ một nhánh cây to bằng cánh tay hung hăng đập tới.
– Chết di cho lão tử!
“Hô!”
Một côn này của La Mục ẩn chứa 40 ngàn trọng thuần linh lực, đủ để sánh ngang Vũ Thánh đỉnh phong!
Sắc mặt tên thủ lĩnh thiên tài của vị diện cấp sáu đại biến, hiển nhiên không ngờ, một võ giả trong hạ cấp vị diện lại có thực lực vậy không yếu hơn mình.
Không yếu hơn mình?
Tên này cũng không biết, một gậy của La Mục đánh ra hoàn toàn dựa vào lực lượng thân thể.
Nếu như dùng vũ kỹ, hoặc đổi gậy gỗ thành vũ khí Cao phẩm, lực lượng sẽ càng kinh khủng!
Mà.
Bên trong sáu người.
Lực công kích của hắn thấp nhất. Dù sao những năm nay, hắn chỉ chủ tu phòng ngự trong Phi Dương đại lục.
“Oanh!”
Một tên thiên tài Thánh cấp trung kỳ không tránh kịp, trực tiếp bị cuồng bạo lực lượng oanh thành thịt vụn!
Dát.
Tiểu Thần Giới hoàn toàn yên tĩnh.
Lẽ ra loại cấp bậc chiến đấu này không nhìn vào trong mắt, nhưng quan trọng ở chỗ, một phàm nhân, tung một nhánh cây đánh chết võ giả Thánh cấp, mà nhánh cây lại hoàn hảo không chút tổn hại!
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ, tên phàm nhân kia có thể ngưng tụ lực lượng vào trong nhánh cây để hình thành lực lượng phòng ngự cùng cấp!
Vũ khí dù ở Tiểu Thần Giới hay Phàm Giới đều có phân chia phẩm chất, tuy đại biểu yếu mạnh, nhưng còn có một ý nghĩ trọng quan khác, chính là sự thích ứng.
Nói như thế này.
Nếu một cường giả Vũ Thần dùng vũ khí nhất phẩm đối địch với người khác, vừa mới phóng thích Linh lực thì khẳng định vũ khí sẽ rất khó phụ tải mà bị phá nát.
Cho nên.
Dưới tình huống bình thường.
Nếu như không có vũ khí đối ứng cảnh giới, cường giả thường thường sẽ thích dùng tay không tấc sắt ra trận.
Đương nhiên.
Nếu như thu phóng lực lượng tự nhiên, chuyển hóa ra lực phòng ngự ngưng tụ vào vũ khí, dù một lá cây cũng có thể hóa thành miếng sắt cứng rắn.
Mà Vũ Đồ, Vũ Sư, lực lượng chỉ khoảng mấy trăm trọng hoặc hơn ngàn trọng hai, thu phát tự nhiên rất nhẹ nhõm.
Nhưng.
Đến con số vạn trọng lại là chuyện khác, nếu không có sự ma luyện điên cuồng về việc chưởng khống lực lượng, cho dù Vũ Thần cũng rất khó làm được.
Nhánh cây được La Mục thuận tay quơ lấy miểu sát cường giả Thánh cấp cũng không bị tổn hại, mà được lực lượng của hắn ngưng vào trong hình thành phòng ngự tuyệt đối là chứng minh tốt nhất!
“Chậc chậc.”
Có người sợ hãi than.
– Một phàm nhân có thể làm được điểm này, khó có được a!
– Không tệ, dù rất nhiều Vũ Thần cường giả chỉ sợ cũng không thể khống chế lực lượng hoàn mỹ như thế.
– Ngưng tụ lực lượng vào nhánh cây hình thành phòng ngự nhất định, người này phi thường xuất sắc.
Tiểu Thần Giới có rất nhiều cường giả, họ chuyên nghiệp bình phẩm đối với một kích này của La Mục.
“A a —— “
Tóc La Mục bay múa, thần sắc dữ tợn gào thét, lần nữa huy động nhánh cây, đập tới tên thiên tài đang còn sợ hãi bên cạnh.
Hắn không hiểu việc hóa lực lượng của mình thành phòng ngự cho vũ khí trong tay, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là giết hết đám người xem nhẹ mình, xem nhẹ Vạn Thế Đại Lục!
Rác rưởi?
Rác bà nội ngươi!
Ngu ngốc?
Ngu con em ngươi!
Chết, đều chết đi cho lão tử!
Rồng có vảy ngược, chạm vào tức tử.
La Mục cũng có nghịch lân, không để người khác nói mình là rác rưởi, là phế vật. Bởi vì trước khi gặp được Vân Phi Dương, hắn đã từng quá nhu nhược, quá yêu đuối.
Giờ khắc này.
Ngôi sao trang bức tiến vào trạng thái bùng nổ!
“Hô!”
Một gậy lần nữa oanh tới.
Thiên tài Vũ Thánh trung kỳ bên cạnh cảm nhận được, nhưng thực lực cách quá xa để hắn không thể né tránh, cuối cùng bị oanh thành huyết vụ!
Vung nhánh cây hai lần, hai người mất mạng.
La Mục cường hãn để cho đám võ giả của vị diện cao cấp hít một hơi lãnh khí, đây không còn là Thánh cấp nữa, mà tuyệt đối sánh vai cùng nửa bước Vũ Thần a!
Thủ lĩnh thiên tài của vị diện cấp sáu hoảng sợ sắc mặt tái nhợt. Dù sao, lấy thực lực của hắn, tuyệt đối không thể miểu sát được hai Thánh cấp trung kỳ.
Mẹ ta ơi.
Võ giả đến từ vị diện cấp ba không phải con người mà!
Một khắc này.
Hắn hối hận xanh ruột vì hành động khiêu khích của mình.
“Phốc xích.”
Nhưng vào lúc này, bộ ngực hắn truyền đến đau nhức kịch liệt, cúi đầu xem xét, chỉ thấy một cánh tay nhuốm máu đang từ từ rút ra từ trong thân thể của mình, mà nó đang nắm chặt một trái tim.
– Tiểu tử, ngươi sẽ không sợ cũng không thể là cháu trai, bởi vì ta không cho ngươi cơ hội này.
Vân Lịch đứng sau lưng tên thiên tài kia, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên hiện ra mỉm cười bỉ ổi.
Vũ Thánh hậu kỳ.
Bị đâm thủng ngực, trái tim bị móc ra.
Một màn này truyền đến hết thảy vị diện để cho rất nhiều người bình thường lộ vẻ sợ hãi, thậm chí có người không dám nhìn!
Tên thiên tài kia muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mất đi trái tim, hắn đã không còn năng lực mở miệng, sau cùng chỉ có thể chầm chậm nhắm mắt, hồn về cửu tuyền.
“Xoát.”
Vân Lịch rút tay về, tiện tay ném trái tim qua một bên, nghiêng cổ, trên mặt hiện ra mỉm cười.
Thiên tài mạnh nhất vị diện cấp sáu vẫn lạc để hơn hai mươi võ giả còn lại lộ vẻ kinh hoảng.
Bọn họ sợ thật rồi.
Dù sao, gặp mặt hàng có thể miểu sát Thánh cấp dễ như trở bàn tay thế này thì còn ai có thể chống lại.
“Khặc khặc kiệt.”
Vân Lịch ɭϊếʍƈ môi, âm u cười nói:
– Thiên tài cao cấp vị diện, đến đây nào, đến bồi Vân đại gia ta chơi đùa.
“Xoát!”
Tên này động.
Thời điểm hắn phóng đi, quanh thân bộc phát Thuần Dương chi khí, trong nháy mắt tràn ngập bốn phía, võ giả đang không ngừng lùi lại đột nhiên chậm chạp.
“Răng rắc.”
“Răng rắc.”
Hai tên Thánh cấp sơ kỳ bị bẻ cổ ngay tại chỗ, bất lực co quắp ngã xuống đất.
– Chết đi!
La Mục giơ nhánh cây mang theo lực lượng cường th, từ trên trời đập xuống, lần nữa đánh chết một tên thiên tài.
Võ giả Tiểu Thần Giới nhao nhao lắc đầu.
Thực lực hai người này quá mạnh lại giống như chó điên, xuất thủ không lưu tình, đám người đối mặt với họ khẳng định bất lực chống lại, kết quả chỉ có một con đường chết.
Quả nhiên.
Một khắc đồng hồ ngắn ngủi.
Toàn bộ võ giả của ba vị diện bị chém giết, thậm chí, bọn họ còn không có năng lực đột phá khí tràng Thuần Dương của Vân Lịch.
Từ đầu đến cuối.
Vân Phi Dương ngồi trên đá lớn, trên mặt mang theo mỉm cười nhàn nhạt.
Giờ khắc này.
La Mục dựng nhánh cây xuống cạnh mình, vẻ mặt lạnh nhạt, Vân Lịch khom người lau máu tươi trên tay, ba người Long Chấn Vũ đứng sau lưng Vân Phi Dương thì lắc đầu cười khổ.
Hình ảnh tựa như dừng lại.
Và nó cũng khắc sâu trong tâm lý của võ giả trên vô số vị diện!
Nhóm thiên tài đại biểu Vạn Thế Đại Lục tiến vào Long Môn tham chiến như thế.
Thử hỏi còn ai không phục?!