Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 688
Võ giả Tiểu Thần Giới nhìn ra được.
Gần như trăm vị diện, thấp nhất đều đến cấp năm, đột nhiên trà trộn vào một cái cấp ba, dù phân như thế nào cũng sẽ vào Tổ Tử Thần, hoàn toàn không có hy vọng.
Bất quá.
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm lại không cho rằng như vậy, bởi vì thông qua màn sáng, rõ ràng nhìn thấy, trên mặt Vân Phi Dương thủy chung luôn nở nụ cười.
Giờ khắc này, còn có thể cười được, đủ để chứng minh, tên kia rất có lòng tin.
– Tên Vân Phi Dương này mới vừa rồi còn rất phách lối, chỉ sợ một hồi sẽ phải khóc.
Triệu Anh Vũ cười nói.
– Không nói cấp tám, chỉ nói đến mấy cái vị diện cấp năm thôi thì đã đủ cho bọn chúng ăn hành no một bụng.
Trương Thanh Ngọc cười nói.
Bọn họ vẫn còn chưa biết Vân Phi Dương là nam nhân trong lòng của hai nàng Lâm Chỉ Khê và Lương Âm a.
– Hai thằng ngu.
Lương Âm cười lạnh không thôi.
Khi Vân Phi Dương tiến vào Đông Lăng học phủ, vẫn ưa thích giả heo ăn thịt hổ, lần này tiến vào khảo hạch Tiểu Thần Giới cũng là như thế.
Yêu nghiệt như huynh ấy không thể dùng lẽ thường để hình dung, bất kỳ ai xem thường hắn đều sẽ phải chịu đau khổ!
Lương Âm hi vọng nhìn thấy cảnh Vân Phi Dương đi vào Linh Tiêu Phái, lần lượt ngược những gia hỏa dây dưa mình và Lâm Chỉ Khê, để từng người trong số chúng kêu cha gọi mẹ.
Ngẫm lại đã cảm thấy hả giận!
Ý nghĩ của Lương Âm chỉ là sảng khoái nhất thời.
Lâm Chỉ Khê cân nhắc rất sâu, nàng không hy vọng Vân Phi Dương đi vào Tiểu Thần Giới gây phiền toái, vẫn nên lấy tu luyện làm chủ.
Dù sao, vị diện này không phải như Vạn Thế Đại Lục, không có thực lực, gây chuyện khắp nơi thì hậu quả chỉ có thể chết thảm.
Nhưng.
Không gây phiền toái.
Hi vọng tốt đẹp thế này thật quá xa vời.
Nhìn cấp độ vị diện của mười tổ, Vân Phi Dương có chút ngạc nhiên, bởi vì cấp chín chỉ có một cái, cấp tám cũng mới có ba.
Phải biết.
Năm đó Thần Giới thống trị, vị diện cấp chín chí ít có hơn mười cái, cấp tám thì cũng phải ba mươi năm mươi.
– Chẳng lẽ…
Vân Phi Dương nói thầm:
– Có quan hệ đến việc Tiểu Thần Giới thôn phệ vị diện khác?
Không sai.
Vạn năm qua.
Rất nhiều cao giai vị diện đã bị hắc khí khủng bố thôn phệ, cấp chín và cấp tám những vị diện đỉnh phong của Phàm Giới này, nghiêm trọng điêu linh.
– Xem ra, Tiểu Thần Giới là một khối u ác tính, nó tồn tại chỉ ảnh hưởng đến tiến bộ của Phàm Giới.
Vân Phi Dương nắm quyền đầu.
Gánh vác sứ mệnh Thần Giới, tự nhiên cũng muốn ngăn cản vận mệnh bi thảm của các vị diện Phàm Giới cùng ngàn vạn sinh linh bị thôn phệ.
– Phi Dương ca.
La Mục theo sát đi tới, chỉ danh sách các tổ còn lại, nói:
– Mau nhìn, đây không phải Tinh Thần đại lục à?
– Hả?
Vân Phi Dương ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một trong các tổ còn lại có ghi —— cấp hai Tinh Thần đại lục.
Kỳ quái.
Vị diện kia bị Ma Tôn quấy rối một năm, nguyên khí đại thương, làm sao còn có người tiến vào Long Môn.
Vân Lịch lúc này lên tiếng.
– Ta ngửi được Ma khí.
– Ma khí?
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
– Là tiểu khả ái!
Tiêu Kha Ái hất hắc bào ẩn tàng trong đám người, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, trong đó toát ra lửa giận mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Hai vị diện do Trầm Tiểu Vũ phụ trách.
Tiến vào Long Môn có bảy người, bỏ đi sáu người Vân Phi Dương, hắn chính là người thứ bảy.
Hai năm trước, tên này khôi phục thương thế.
Nhưng truyền tống đại trận thông đến Tinh Thần đại lục bị Vân Phi Dương phong ấn, thủy chung không cách nào đột phá.
Ngay thời điểm nản lòng thoái chí.
Một cự đại thạch môn xuất hiện tại mảnh đất thí luyện, hắn xoắn xuýt suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đi vào.
Tiểu Thần Giới mở ra trận pháp gần như xuất hiện ở khắp các đại lục, cũng xuất hiện trong mảnh đất thí luyện, bọn họ không quan tâm chủng tộc, chỉ để ý thiên tài.
Xác thực mà nói.
Thần Ma lưỡng giới vỡ nát, chủng tộc đã dần dần phai nhạt, tôn chỉ của Tiểu Thần Giới chính là, phong phú toàn diện, đối xử như nhau.
– Tình huống như thế nào đây?
Ma Tôn một bên căm hận nhìn Vân Phi Dương, một bên mờ mịt. Hiển nhiên, hắn còn chưa hiểu đây là thời điểm Tiểu Thần Giới chiêu mộ thiên tài Phàm Giới.
– A, lại còn có cấp hai!
– Không phải chứ, mặt hàng cấp gần như thấp nhất này lại có võ giả có thể tiến vào Long Môn?
Võ giả Tiểu Thần Giới vốn nhìn Vân Phi Dương làm trò cười, phát hiện trong đám đó còn có một vị diện càng hạ cấp hơn, nhất thời mơ mộng.
– Chậc chậc.
Hầu Truyện Lệnh Sứ trêu ghẹo.
– Một vị diện khác của Trầm cô nương được phân vào tổ có cấp sáu bảy. Xem ra, cũng không có bất cứ cơ hội nào.
– Cơ hội?
Có người cười nói:
– Thời điểm tiến vào Long Môn, chỉ sợ đã không còn có hai chữ cơ hội này.
– Cũng không thể nói như vậy, chí ít, hai cái vị diện hai ba giai còn có thể đi vào bảy người, điều này đã vô cùng khó có được rồi.
Trầm Tiểu Vũ đen mặt, thủy chung không nói một lời.
Không sao.
Dù sao thì mặt mình cũng đã bị bôi đen nhiều lần, nàng cũng không quan tâm nhiều nữa, chỉ hy vọng khảo nghiệm nhanh kết thúc.
– Chư vị.
Thanh âm vang vọng.
– Khảo nghiệm bắt đầu, mời các võ giả của từng vị diện tiến vào khu vực tương ứng.
Vừa dứt lời.
Trong bình đài xuất hiện mười khu vực, mỗi khu vực đều đánh một con số.
– Chúng ta đi.
Vân Phi Dương mang theo bọn người La Mục bước về khu vực số bốn.
Bất quá, trên đường.
Các thiên tài đến từ vị diện cấp sáu cười lạnh không thôi.
– Các ngươi nên tiếp tục giữ vững loại khí thế này, đến lúc đánh nhau, tuyệt đối đừng đứng ngây ngốc.
– Ha ha ha!
Mấy tên thiên tài sau lưng cười ha hả.
– Được, được!
La Mục cả giận quát:
– Người nào sợ người đó là cháu trai!
“Ô ô.”
Tên thiên tài kia cười nói:
– Rất có cốt khí đó.
– Chúng ta đi.
Hắn dẫn theo thiên tài vị diện nhà mình bước vào khu vực số bốn, nhưng khi tiến vào lại làm ra một thủ thế xem thường, khiêu khích nói:
– Một đám rác rưởi, chuẩn bị làm cháu trai đi.
– Mẹ kiếp!
La Mục và Vân Lịch giận không nhịn nổi.
Ba người Long Chấn Vũ cũng khẽ nhíu mày.
Lại nói, bọn họ đều là thiên tài đứng đầu Vạn Thế Đại Lục, chưa từng nhận qua khiêu khích và nhục nhã như thế.
– Không cần tức giận.
Vân Phi Dương cười nói:
– Bình thản đối mặt.
Tên này ngược lại nhìn rất thoáng.
“Răng rắc.”
La Mục và Vân Lịch nắm chặt quyền đầu, hận hận bước vào khu vực số bốn.
Mười khu vực, toàn bộ thiên tài của gần trăm cái vị diện tiến vào bên trong. Sau đó, bọn họ bị truyền tống đến hoàn cảnh khác nhau.
Hoàn cảnh của bọn người Vân Phi Dương là một mảnh rừng núi rậm rạp, sắc trời tối tăm, trong không khí có chút áp lực.
– Chư vị.
Thanh âm lần nữa truyền đến:
– Vòng khảo nghiệm thứ nhất, không có bất kỳ quy tắc nào, có thể sống sót sẽ tiến vào vòng tiếp theo.
– Không có quy tắc?
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói:
– Nói như vậy, có thể tùy tiện giết người.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, hơn hai mươi võ giả từ đằng xa bay đến, rơi xuống trước mặt sáu người Vân Phi Dương, vây bọn họ vào trong.
Bên trong có người của vị diện cấp sáu kia, số lượng cũng không ít, khoảng chừng mười tên, về các võ giả còn lại thì đến từ hai cái vị diện cấp năm.
– Trước thanh trừ đám rác rưởi đến từ vị diện cấp ba thanh này trước đi, sau đó chúng ta sẽ quyết thắng thua.
– Bản thiếu cũng đang có ý này.
Thủ lĩnh thiên tài của ba vị diện nhất thời đạt thành hiệp nghị, ma quyền sát chưởng nhìn về phía bọn người Vân Phi Dương, giống như đang nhìn một đám cừu non đợi làm thịt.
– Rác rưởi?
Vân Phi Dương cười nói.
Nụ cười hắn dần dần âm trầm, trong ánh mắt lóe ra ra vẻ lạnh lùng, khua tay nói:
– Giết hết, một tên cũng không để lại!