Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 684
Long Môn tồn tại ba ngày rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một màn sáng cự đại.
– Hình chiếu trận pháp à?
– Chẳng lẽ, chúng ta có thể quan sát hành động của bọn người Vân Phi Dương bên trong?
Mọi người nhao nhao hưng phấn.
“Xoạt!”
Đột nhiên, màn sáng xuất hiện hình ảnh, đó là một mảng không gian hư vô, bọn người Vân Phi Dương xuất hiện bên trong đó.
– Đồ nhi!
Ánh mắt Tứ Hải Kiếm Đế gắt gao nhìn chằm chằm màn sáng.
Mấy người Hôn Nha đạo nhân, Long Hoàng và Độc Cô Hành cũng có chút khẩn trương, dù sao họ cũng không biết sẽ có nguy hiểm gì chờ đợi người nhà của mình.
Sau khi màn sáng xuất hiện.
Tất cả ánh mắt Vạn Thế Đại Lục đều ngưng tụ vào nó.
Rất nhiều người đang nghĩ, tuổi trẻ tuấn kiệt lấy Vân Phi Dương cầm đầu có thể tiến vào Tiểu Thần Giới hay cuối cùng thất bại trở về?
Trở về?
Bọn họ quá ngây thơ.
Long Môn tuy ngụ ý cá vượt long môn, khi đi vào, võ giả chỉ có hai con đường, tiến vào Tiểu Thần Giới hoặc chết bên trong.
Đây là còn đường thông đến ánh sáng cũng thông đến tử vong!
Tiểu Thần Giới.
Một vị diện cường đại gấp Vạn Thế Đại Lục mấy chục lần, nơi này linh khí rất mạnh, phổ thông Phàm Giới theo không kịp.
Giờ khắc này.
Một cự đại màn sáng xuất hiện trên bầu trời vị diện cao đẳng này, nhất thời hấp dẫn vô số võ giả tu
– Long Môn đây à?
– Ta nghe nói, thập đại tông môn vì chiêu mộ thiên tài ưu tú nhất Phàm Giới nên cố ý sáng tạo ra thời không truyền tống trận pháp liên tiếp mấy trăm vị diện Phàm Giới đó.
– Chậc chậc, đại thủ bút nha.
– Những tông môn này cũng thật nhàn, thiên tài Tiểu Thần Giới không thu, hết lần này tới lần khác đi chiêu phàm nhân, hạ cấp vị diện kia có thể cho ra thiên tài gì chứ.
– Không thể nói như thế.
Có người phản bác:
– Theo ta được biết, lần này mở Long Môn, người có tư cách tiến vào, nhất định phải dưới 50 tuổi, đạt tới Thánh cấp, trong vị diện linh khí khô kiệt mà ở độ tuổi này đạt tới cảnh giới như thế, thực không thể coi thường.
– Đúng thế.
– Chúng ta có trò vui để xem rồi.
Rất nhiều võ giả trông mong.
Phía Bắc Tiểu Thần Giới có một tòa tiên sơn tiên khí lượn, tên Linh Tiêu sơn, trên sườn núi hùng vĩ xuất hiện từng khu nhà, trên sơn môn khắc ba chữ lớn cứng cáp mạnh mẽ —— Linh Tiêu Phái.
Linh Tiêu Phái.
Tông môn đứng đầu thập đại tông môn Tiểu Thần Giới.
Đây là một quái vật khổng lồ, cường giả như mây, nghe nói rất nhiều thiên tài hàng đầu đều muốn tiến vào để trở thành môn hạ đệ tử.
Bất quá.
Linh Tiêu Phái thu đồ đệ rất nghiêm ngặt, không có tư chất phi phàm, rất khó tiến vào.
Màn sáng xuất hiện trên bầu trời, các đệ tử Linh Tiêu Phái nhất thời tụ tập nghị luận.
– Long Môn rốt cục cũng mở.
– Các Đại trưởng lão cũng đã chạy tới quan sát, tin tưởng lần này sẽ có thiên tài Phàm Giới không tệ tiến vào Linh Tiêu Phái ta.
Một thanh niên cười lạnh nói:
– Thôi đi, một đám phàm phu tục tử, sao có thể xứng với hai chữ thiên tài.
– Tiếu sư đệ vẫn khinh bỉ phàm nhân nhỉ, mặt của ngươi còn chưa bị các nàng Lâm sư muội đánh đã nghiện à?
– Ngươi…
Người trẻ tuổi gọi là Tiếu sư đệ sắc mặt đỏ lên, sau cùng tức giận không nói nên lời.
Mọi người cười rộ lên.
– Mau nhìn, Lâm sư muội đến!
“Xoát!”
Rất nhiều đệ tử nhao nhao đưa mắt nhìn lại.
Cách đó không xa, một nữ tử áo tuyệt mỹ trắng như tuyết đi tới, gương mặt trắng nõn như ngọc bộc lộ lãnh ý, phảng phất như tiên nữ không dính khói lửa trần gian.
Nàng chính là Lâm sư muội trong miệng đệ tử vừa rồi, cũng là vị hôn thê mà Vân Phi Dương những năm nay nóng ruột nóng gan mong nhớ!
Nó đó.
Nàng là Lâm Chỉ Khê.
Năm năm trước.
Lâm Chỉ Khê và bọn người Lương Âm bị Trầm Tiểu Vũ đưa đến Tiểu Thần Giới, sau cùng bái nhập vào Linh Tiêu Phái trở thành ngoại môn đệ tử.
Mới đầu.
Các nàng không được đệ tử Linh Tiêu Phái xem trọng, đơn giản cho rằng, cũng là tướng mạo không tệ, chung quy chỉ đến từ Phàm Giới.
Nhưng.
Năm năm ngắn ngủi.
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm dựa vào tư chất cùng thiên phú xuất sắc thuận lợi đột phá đến Vũ Thần, trở thành nội môn đệ tử, dùng hành động hung hăng đánh bọn hắn mặt.
Trên ngọn núi.
Lâm Chỉ Khê đứng đó, dung nhan tuyệt mỹ để tiên khí lượn lờ xung quanh ảm đạm phai mờ.
– Năm năm.
Nàng nhẹ nhàng nâng đầu nhìn cự đại màn sáng trên bầu trời, nỉ non:
– Hắn còn nhớ ta không?
Những năm nay, Lâm Chỉ Khê tuy một mực đang nỗ lực tu luyện nhưng cũng rất tưởng niệm Vân Phi Dương, thậm chí điều đó đã bắt đầu ảnh hưởng tâm cảnh của nàng.
– Ừm?
Đột nhiên, nàng nhẹ nhàng nhăn mũi, bởi vì trong không khí bay tới mùi rượu.
– Lấy tính cách tên kia, chỉ sợ sớm đã quên chúng ta, không chừng còn tiêu dao khoái hoạt cùng nữ nhân khác đấy chứ.
Một nữ tử mặc trang phục hỏa hồng ngồi trên đá lớn, đôi mắt nàng có chút mê ly, trong tay cầm một hồ lô rượu.
Đây là Lương Âm.
Năm năm qua, nàng biến hóa rất lớn, bím tóc đuôi ngựa bây giờ đã tùy ý tản ra, trên người bộc lộ ra một cỗ khí tức lười biếng.
“Ừng ực.”
Lương Âm giơ hồ lô rượu, hớp một ngụm, khóe miệng hiện ra nụ cười khổ.
Thời điểm còn ở Phàm Giới, sư tôn Hỏa Linh Thánh Quân từng nói qua, muốn quên đi một người, chỉ khi để tư duy mình hỗn loạn mới làm được.
Ba năm trước.
Nàng học cách uống rượu.
Lần thứ nhất, không dựa vào Linh lực uống rượu cồn, uống say mèm, bị Lăng Sa La khiêng trở về.
Về sau, có thể do sinh hoạt tu luyện buồn tẻ, để quên đi tưởng niệm đối với Vân Phi Dương, nàng và rượu bất ly thân.
Nhưng.
Lần lượt dùng rượu để tê liệt tư duy, Lương Âm mới phát hiện, phương pháp này căn bản không có hiệu quả, mà ngược lại, càng say sẽ càng nhớ tới hắn, nhớ tới một số chuyện.
Lâm Chỉ Khê lắc đầu.
Tưởng niệm của Lương Âm đối với Vân Phi Dương, tuyệt không yếu hơn mình.
– Liễu sư muội!
Nhưng vào lúc này, sau lưng truyền đến tiếng gọi, chỉ thấy một nam tử anh tuấn uy vũ bất phàm tiêu sái đi tới.
Lâm Chỉ Khê cau mày.
“A?”
Nam tử kia nhìn thấy Lương Âm, lúc này rất có phong độ chắp tay chào:
– Lương sư muội cũng ở đây.
Lương Âm cười đáp:
– Triệu sư huynh, hảo.
Triệu Anh Vũ gật gật đầu, nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, trong ánh mắt khó nén sự ái mộ.
Tuyệt sắc mỹ nữ như Lâm Chỉ Khê trong Linh Tiêu Phái, có không ít người theo đuổi, tên gọi Triệu Anh Vũ này cũng là một trong số đó.
Người này tư chất phi phàm, chưa đến ba mươi tuổi đã đạt tới Vũ Thần tầng tám, là chân truyền đệ tử của Đại trưởng lão Linh Tiêu Phái, thân phận cao hơn nội môn đệ tử.
Thời điểm không có việc gì, hắn đều đến tìm Lâm Chỉ Khê.
Đáng tiếc.
Tâm tư Lâm Chỉ Khê đều đặt trên thân Vân Phi Dương, hoàn toàn làm như không thấy đối với thân phận chân truyền đệ tử tôn quý của vị này.
Triệu Anh Vũ cũng chưa từ bỏ ý định.
Hắn thấy, muốn đánh động băng sơn mỹ nhân như thế, cần thời gian, từ từ sẽ đến, cho nên vẫn làm không biết mệt mỏi tiếp cận.
“Ai.”
Lương Âm thở dài.
– Triệu sư huynh, ta đã nói qua rất nhiều lần, Lâm Chỉ Khê là hoa đã có chủ, ngươi vẫn chết ý niệm này đi. Nếu để cho nam nhân của nàng biết, nhất định sẽ tháo ngươi thành tám khối!
Lâm Chỉ Khê nói:
– Cô nói ra câu này không khó chịu à?
Lương Âm trầm mặc.
Thời điểm nói câu này, nội tâm Lương Âm cũng rất khó chịu, bởi vì hắn là nam nhân của mình, nhưng lại không thể không thừa nhận hắn cũng là nam nhân của Lâm Chỉ Khê, dù sao hai người cũng đã đính hôn.
Chắc do quan hệ phức tạp này, trong lúc tu luyện ở Linh Tiêu Phái, khi nàng thấy Lâm Chỉ Khê đều gọi thẳng tên, thậm chí có chút mâu thuẫn.