Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 683
Bất kỳ nơi hẻo lánh nào ở Vạn Thế Đại Lục đều có thể thấy rõ ràng thạch môn uy nghiêm treo giữa không trung.
– Đây chính là Long Môn?
– Khí tức thật đáng sợ!
– Chỉ cần đi vào thì có cơ hội đến Tiểu Thần Giới?
Rất nhiều võ giả nghị luận.
Bọn họ biết rất ít đối với Tiểu Thần Giới, nhưng có thể khẳng định. Nơi đó là một vị diện cao cấp, có võ giả càng mạnh tồn tại.
Truy cầu của Nhân loại đối lực lượng, vĩnh viễn không có điểm dừng, biết được vị diện càng cường đại tồn tại, tự nhiên có chút hướng tới.
Bất quá.
Bọn họ biết, muốn tiến vào Long Môn, đầu tiên là cảnh giới phải đạt tới Thánh cấp. Nói như thế, rất nhiều người không có cơ hội tiến vào.
Cường giả đạt tới Thánh cấp cũng tâm thần bất định.
Chấp Pháp tháp chủ từng nói, dù đạt tới cấp độ này, coi như có thể tiến vào Long Môn, nhưng muốn tiến vào Tiểu Thần Giới thì phải nhìn cơ duyên.
Mặc kệ như thế nào.
Nhất định phải thử một lần!
Long Môn xuất hiện, sau đó triệt để vững chắc, rất nhiều Thánh cấp cường giả Vạn Thế Đại Lục nhao nhao bay về phía nó, muốn tiến vào.
“Xoát!”
Vân Phi Dương chầm chậm bay lên, đứng trước Long Môn.
Tứ Hải Kiếm Đế và bọn người La Mục lần lượt xuất hiện. Ba năm qua, bọn họ một mực tu luyện trong Phi Dương đại lục, cảnh giới cũng được đề bạt không nhỏ.
Mới đầu.
Vân Phi Dương tính toán, chỉ mình hắn tiến vào Long Môn, bọn họ sẽ trong Phi Dương đại lục cũng có thể trà trộn đi vào.
Tứ Hải Kiếm Đế cự tuyệt.
Hắn lo lắng bên trong Long Môn có nguy hiểm, tất cả mọi người bồi tiếp để có thể chiếu ứng lẫn nhau.
– Đồ nhi.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Vi sư mở đường trước!
Thủy chung tu luyện trong Phi Dương đại lục, hắn đã đạt tới cảnh giới nửa bước Kiếm Thần, xem như là cường giả mạnh nhất Vạn Thế Đại Lục.
– Chờ một chút.
Vân Phi Dương vì an toàn, gọi Hoàng Doanh Thiện – cường giả Vũ Thần hậu kỳ ra.
Nhưng.
Thời điểm Hoàng Doanh Thiện phóng tới Long Môn lại bị hung hăng bắn trở về. Cùng lúc này truyền đến thanh âm hoang vu:
– Trên 50 tuổi, không thể vào.
Lời vừa nói ra.
Đám Thánh cấp cường giả xung quanh sụp đổ.
Những người như họ đều trên mấy trăm tuổi, nói như vậy, họ không thể tiến vào Long Môn.
Vân Phi Dương cũng nhíu mày.
Mặc dù hình thái bây giờ của hắn nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi. Trên thực tế, hắn đã sống hơn mười ba ngàn năm, chẳng lẽ mình cũng vào không được?
Phiền phức!
Tiến vào Long Môn, còn có giới hạn tuổi tác.
Đưa mắt toàn bộ Vạn Thế Đại Lục, đạt tới yêu cầu chỉ sợ cũng chỉ có ba người La Mục, Vân Lịch, và Long Chấn Vũ.
Mà.
Nếu không có mượn nhờ Phi Dương đại lục, trong thời gian ngắn nhất đột phá đến Thánh cấp, thì bây giờ chắc chả có ai đủ yêu cầu.
Khó trách khi Trầm Tiểu Vũ đi vào đây, vừa quét linh niệm qua đã không coi trọng vị diện này có người có thể tiến vào Tiểu Thần Giới.
– Ai.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Những lão gia hỏa chúng ta không thể tiến vào Tiểu Thần Giới rồi.
Hôn Nha đạo nhân cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
– Sư tôn.
Vân Phi Dương thu Hoàng Doanh Thiện vào Phi Dương đại lục, nói:
– Buông lỏng tâm thần, ta mang các ngươi đi vào!
– Thôi.
Tứ Hải Kiếm Đế khoát tay.
– Đồ nhi, Long Môn này được chuẩn bị cho đám người trẻ tuổi các ngươi, vi sư vẫn nên lưu lại Vạn Thế Đại Lục, giúp ngươi chiếu cố Đông Lăng Quận thôi.
Long Môn đã hạn chế tuổi tác, hiển nhiên cũng vì chiêu mộ nhân tài kiệt xuất mới nổi, bộ xương già như mình coi như đi vào, chỉ sợ cũng không thích hợp.
Huống hồ.
Đạt tới nửa bước Kiếm Thần.
Thọ nguyên lại lần nữa đề cao, đợi đến khi hắn chân chính đột phá Kiếm Thần, cũng có thể phá vỡ hư không tiến về Tiểu Thần Giới.
Vân Phi Dương hiểu rõ tính toán của sư tôn.
Hắn chân thành nói:
– Sư tôn, ta trước đi thử một lần, nếu như có thể đi vào, ta sẽ ở Tiểu Thần Giới đợi ngài!
– Đi thôi.
Tứ Hải Kiếm Đế cười nói.
Tuy lo lắng đồ nhi tiến vào Long Môn gặp nguy hiểm, nhưng hiểu rõ, mặc dù núi đao biển lửa, tiểu tử này khẳng định cũng xông vào. Dù sao, nữ nhân hắn còn ở Tiểu Thần Giới.
Vân Phi Dương đứng trước Long Môn chỉ mấy bước, rất nhiều Thánh cấp cường giả, nhao nhao theo dõi hắn.
Phía dưới.
Toàn bộ võ giả cùng bách tính Vạn Thế Đại Lục cũng đang nhìn Vân Phi Dương, có thể nói hắn hiện tại vạn chúng chú mục.
– Phi Dương ca!
Diệp Nam Tu đứng ở trên thành lầu, ánh mắt ngưng trọng nói:
– Đông Lăng Quận có chúng ta, ngươi yên tâm đi Tiểu Thần Giới!
Hắc Mao và Khúc Vãn Ca đứng bên cạnh, trong ánh mắt cũng lộ vẻ ngưng trọng.
“Xoát!”
Đột nhiên, bên trên Thiết Cốt Thành hiện ra biểu ngữ to lớn, trên đó viết Phi Dương Phi Dương, đại lục mạnh nhất!
– Hành lễ!
“Xoát xoát xoát!”
Một trăm vạn binh lính Đông Lăng Quận đứng trên giáo trường, sắp hàng chỉnh tề, chào quân lễ hướng về Vân Phi Dương trên bầu trời.
Một khắc này.
Bọn họ tiễn đưa Thành chủ!
– Nương, Vân thành chủ muốn đi sao?!
– Đúng thế, Vân thành chủ phait đi vị diện càng cường đại hơn!
Nội thành, một tức phụ cười nói với hài tử của mình.
“A!”
Hài đồng bắt chước lấy binh lính, nhẹ nhàng nâng đầu, làm một quân lễ rất không đúng tiêu chuẩn.
Đông Lăng học phủ.
Mấy ngàn học sinh lập đứng trong diễn võ trường, Bảo Tụng Nhân và Cao Viễn Chúc cùng rất nhiều cao tầng học phủ cũng có mặt trong đó, vẻ mặt tất cả đều nghiêm túc.
Có thể nói.
Vân Phi Dương tiến vào Long Môn, để tâm mọi người Đông Lăng Quận hướng theo. Thậm chí yên lặng cầu nguyện, hi vọng hắn có thể thuận lợi thông qua.
– Ừm?
Vân Phi Dương nao nao.
Hắn cảm giác được một cỗ khí tức đặc thù cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng vọt tới, sau đó hòa tan vào thân thể mình, cả kinh hô:
– Đây là Tín Ngưỡng Lực?
Làm một người thành tín ngưỡng của người khác, bọn họ cầu nguyện sẽ ngưng tụ ra tín ngưỡng lực, chuyển cho người trong cuộc.
Dưới tình huống bình thường.
Chỉ có Thần mới thu được Tín Ngưỡng Lực.
Vân Phi Dương hiện tại chưa giác tỉnh hết Thần Cách, còn chưa là Thần hoàn chỉnh lại có thể ngưng tụ Tín Ngưỡng Lực, khó trách chính hắn cũng phải kinh ngạc.
Tính toán thời gian.
Hắn sống ở Vạn Thế Đại Lục đã hơn 13 năm, từ lúc khiêu chiến Trương Hằng, khiêu chiến Thiên Vũ Quận, lại đến trấn thủ Thiết Cốt Thành cùng đoạt giải nhất thi đấu thiên tài.
Mỗi một sự kiện đều nhấc lên oanh động to lớn trong Đông Lăng Quận cũng khiến rất nhiều người bình thường và võ giả sinh ra sùng bái đối với hắn, cũng dần dần chuyển hóa thành tín ngưỡng.
Vân Phi Dương.
Ba chữ này là tín ngưỡng tại Đông Lăng Quận!
Trong ba năm này, bên trong mỗi một tòa thành trì đều xấy dựng một pho tượng, mà đó chính là Vân Phi Dương.
– Tín Ngưỡng lực tuy hơi ít nhưng tích lũy theo tháng ngày có thể chuyển hóa thành Thần lực.
Vân Phi Dương lẩm bẩm:
– Cũng không tệ.
“Hô!”
Hắn hít thở sâu một hơi, bước vào Long Môn.
Nói thật.
Vân Phi Dương vẫn rất lo lắng mình có thể bị bắn. Dù sao, hắn đã sống một vạn ba ngàn năm.
Để hắn ngoài ý muốn là trong nháy mắt hắn chạm đến lưu quang kết giới của Long Môn, Tín Ngưỡng Lực trong thân thể đột nhiên sinh động.
“Hưu!”
Vân Phi Dương thuận lợi tiến vào Long Môn.
– Chúng ta đi thôi.
La Mục và Vân Lịch theo sát phía sau.
Rất nhanh.
Sáu tuổi trẻ tuấn kiệt Vạn Thế Đại Lục thuận lợi tiến vào Long Môn, bọn họ theo thứ tự là: Vân Phi Dương, La Mục, Vân Lịch, Long Chấn Vũ, Mạc Văn Hiên, Độc Cô Cần.
Đương nhiên.
Đây là bên ngoài.
Trên thực tế, trong Phi Dương đại lục, còn có Mục Oanh, Liễu Nhu, Gia Cát Cẩm cùng rất nhiều người mang theo thần hồn!