Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 676
Thiếu niên vốn cho rằng mình phải chết, nhưng cỗ lực lượng đáng sợ này bỗng nhiên biến mất, chính mình còn ngã rơi xuống đất.
Hắn nhịn đau gian nan ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người đứng trước mình, tản ra khí tức cường đại.
Cái bóng lưng này, rất quen thuộc.
Hắn từng thấy qua trong mộng, khác biệt duy nhất là, bóng lưng trong mộng kia mặc chiến giáp!
– Vân Phi Dương!
Vào lúc này, hắn nghe được vô số cường giả nơi xa kinh hô, thần sắc đột nhiên ngốc trệ.
Cái tên này cũng rất quen thuộc.
Nhưng.
Vì cái gì không nghĩ ra?
Thiếu niên không có thời gian suy nghĩ, bởi vì hắn cuối cùng đã hôn mê.
– Hắn là người ta muốn tìm, các ngươi có thể trở về.
Vân Phi Dương thản nhiên nói, trong ngôn ngữ không thể nghi ngờ.
– Phi!
Đoạt Hồn Thánh Quân phun ra một miệng đầy cát, bụm mặt, phẫn nộ nói:
– Vân Phi Dương, ngươi quá phách lối!
– Phách lối?
Vân Phi Dương cười.
– Xoát!
Hắn đột nhiên xuất hiện trước người Đoạt Hồn Thánh Quân, đơn chưởng vung ra, 30 ngàn trọng thuần linh lực đột nhiên bạo phát.
Quyền này xuất thủ rất nhanh.
Đoạt Hồn Thánh Quân tuy đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn chưa kịp bố trí phòng ngự, liền bị một quyền đánh bay ra ngoài.
– Phù phù!
– Oa!
Sau khi Đoạt Hồn Thánh Quân rơi xuống, phun ra một ngụm máu, kinh mạch bên trong thân thể có nhiều chỗ bị hao tổn.
Khóe miệng mọi người co giật.
Cường giả Vũ Thánh hậu kỳ lại bị một quyền đánh thổ huyết, thực lực này thật đáng sợ.
– Ta có tư cách phách lối, ngươi không có.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
– Mau mau cút.
– Đáng giận!
Đoạt Hồn Thánh Quân nỗ lực đứng lên, che ngực, không nói một câu rời đi.
Hắn vừa đi.
Những Hoàng Cấp và Thánh cấp xung quanh cũng nhao nhao rút lui.
Trước lực lượng cường đại của Vân Phi Dương, bọn họ chỉ có thể khuất phục, cũng không dám suy nghĩ về chí bảo.
Sau khi mọi người đi.
Vân Phi Dương đi đến trước mặt thiếu niên, nâng hắn lên, nỉ non:
– Không nghĩ tới ngoài ý muốn tìm được thần hồn giác tỉnh giả của Sa Thần.
Nguyên lai.
Bảy ngày bão cát cũng không phải chí bảo xuất thế, mà tàn hồn bên trong thân thể thiếu niên giác tỉnh, hắn giác tỉnh là Sa Thần.
Sa Thần là Thượng Vị Thần.
Ở tại vạn lý Sa Hải trên Thần Giới, trong Thần Ma chi chiến, từng bị mấy Đại Ma Tôn vây công, tràn ngập nguy hiểm.
Về sau.
Vân Phi Dương xuất hiện giúp hắn hóa giải nguy cơ, hai người xem như có duyên gặp mặt một lần.
– Còn thiếu ba người.
Vân Phi Dương nói thầm:
– Hi vọng về sau có thể tìm được bọn họ.
Đêm tối đến.
Thiếu niên hôn mê thanh tỉnh, hắn cuộn mình trong sơn động, nhìn Vân Phi Dương, khẩn trương nói:
– Là ngươi cứu ta?
Vân Phi Dương lật thịt nướng lên, nói:
– Ngươi tên là gì?
– Hà Kỳ.
– A.
Vân Phi Dương kéo xuống một khối thịt chín, ném cho hắn, nói:
– Từ hôm nay trở đi, ngươi theo ta lăn lộn, ta sẽ để ngươi cường đại càng nhanh.
– Hả?
Hà Kỳ một mặt mờ mịt.
Sa Thần năm đó cũng không có tham dự trấn áp Vân Phi Dương, cho nên hắn không có ý định thu lấy thần thông bên trong thân thể đối phương, mà để hắn tu luyện cùng La Mục.
Vân Phi Dương đưa Hà Kỳ vào Phi Dương đại lục, sau đó giao cho Hoàng Doanh Thiện huấn luyện, trở về Thiết Cốt Thành, tìm đến Độc Hạt cùng Vũ Thanh Vũ, phân phó bọn họ tiếp tục thu thập tin tức.
– Vâng.
Độc Hạt tuân lệnh lui ra.
Vũ Thanh Vũ cũng không rời đi, nàng xoắn xuýt một hồi vẫn nói:
– Thành chủ, trước khi phu nhân bị mang đi, từng để thuộc hạ nghe qua thân phận một nữ nhân, bây giờ có manh mối.
– Một nữ nhân?
Vân Phi Dương nói:
– Người nào?
Vũ Thanh Vũ lúc này kể lại chuyện đã xảy ra.
Vừa nghe đến mỹ nữ, Vân Phi Dương nhất thời có hứng thú, hắn nói:
– Nữ nhân kia có thân phận gì?
Vũ Thanh Vũ đáp:
– Nàng là người của Quỷ Các.
– Quỷ Các?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Cái tổ chức này sau khi tai kiếp hắn qua đi có nghe nói qua, còn khống chế đạo tặc Ông Vương cùng tên trưởng lão Âu Dương gia của Thất Tinh thành kia.
– Ai nha.
Vân Phi Dương vỗ trán.
– Ta cũng quên hai người bọn họ, sẽ không chết đó chứ?
Năm đó khống chế hai người, cho giải dược ba năm, bây giờ sớm đã qua rất nhiều năm, có thể bị độc chết nha!
Đạo tặc Ông Vương và trưởng lão Âu Dương gia nếu như biết bây giờVân Phi Dương mới nghĩ đến bọn họ, khẳng định sẽ khóc ngất.
Trong một gian phòng sang trọng bậc nhất, Yến Sơn Tuyết mỹ mạo không kém gì Lâm Chỉ Khê nằm trong bồn tắm, trong nước thanh tịnh, hiển lộ ra dáng người uyển chuyển.
– Vân Phi Dương.
Nàng nhẹ nhàng gọi mặt nước, đại mi cau lại nói:
– Từ đảo Thần Cấm trở về, ngươi chẳng lẽ còn muốn đóng cửa không ra?
Trời mới vừa sập tối, Yến Sơn Tuyết đã muốn đến tìm Vân Phi Dương, tự mình chạy tới Thiết Cốt Thành, mấy năm qua, thủy chung chưa gặp nhau bao giờ.
Đây không thể nghi ngờ là thất bại.
– Đại nhân.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm của một nha hoàn.
– Quỷ Sứ ở rừng hoang ngoài thành đợi ngài.
Yến Sơn Tuyết khẽ nhíu mày.
– Xoát.
Nàng uể oải đứng dậy, thuận tay lấy ra váy dài, rất ưu nhã mặc trên người.
Ngoài thành.
Rừng hoang.
Một người áo đen che mặt đứng dưới ánh trăng, cung kính nói:
– Đại nhân, nửa bước Vũ Thần Tư Không Minh quyết định liên minh cùng Quỷ Các.
– Ồ?
Yến Sơn Tuyết ngồi trên ngọn cây, ngoài ý muốn hỏi:
– Tên này từ trước đến nay luôn cao ngạo, tại sao lại đột nhiên muốn liên mình với Quỷ Các?
Người áo đen đáp:
– Đồ đệ hắn bị Vân Phi Dương giết.
Yến Sơn Tuyết thản nhiên nói:
– Muốn Quỷ Các ta giúp hắn diệt trừ Vân Phi Dương?
– Không sai.
Người áo đen nói:
– Sau khi các Trưởng lão thương nghị, quyết định từ bỏ Vân Phi Dương, lung lạc Tư Không Minh.
Đối với Quỷ Các, một tên nửa bước Vũ Thần là lực lượng mạnh mẽ.
– Từ bỏ Vân Phi Dương?
Yến Sơn Tuyết cau mày.
– Đối địch với hắn?
– Đúng như thế.
Người áo đen nói.
– Ngu xuẩn!
Yến Sơn Tuyết mục quang lãnh lệ, quanh thân bộc phát ra khí tức cường đại, khiến cho người áo đen rung động.
Thực lực nữ nhân này chỉ sợ không kém gì Quỷ Chủ!
– Đại nhân.
Người áo đen nói:
– Năm vị Trưởng lão đang thương nghị như thế nào nhằm vào Vân Phi Dương, mà nhiệm vụ của ngài là tới gần hắn, tùy thời hành động.
Nói còn chưa dứt lời.
Yến Sơn Tuyết đã biến mất.
Nữ nhân này muốn đi tổng bộ Quỷ Các, đi tìm mấy tên Trưởng lão ngu ngốc kia, để bọn hắn hiểu rõ, nếu Vân Phi Dương không cách nào mời chào, cũng tuyệt không thể đối địch!
Nếu không, không có kết cục tốt.
Yến Sơn Tuyết sở dĩ phán đoán như thế do ở Thiết Cốt Thành thời gian dài, có không ít giải đối với tòa thành này.
Dù thành phòng hay Võ Giả.
Tòa thành này mỗi ngày đều đang phát sinh biến hóa, chỉ từ một điểm này đã không thể coi nhẹ năng lực của Vân Phi Dương.
Sau khi Yến Sơn Tuyết và người áo đen biến mất.
Vân Phi Dương ngồi xổm trên nhánh cây phía xa xa, nhếch miệng cười nói:
– Tư Không Minh, ngươi vì đối phó ta, vậy mà tìm đến Quỷ Các.
Tên này sớm đã nhìn chằm chằm Yến Sơn Tuyết.
Khoan hãy nói.
Nữ nhân kia lớn lên không tệ, rất đúng khẩu vị của hắn.
Bất quá.
Nghe được Quỷ Các muốn nhắm vào mình, con ngươi dần dần âm lãnh xuống, nói:
– Trước khi tiến về Tiểu Thần Giới, cần phải giải quyết một số tôm tép nhãi nhép.
– Xoát!
Vân Phi Dương thi triển thân pháp, biến mất từ một nơi bí mật gần đó.
– Ừm?
– Nữ nhân kia chạy vẫn rất nhanh, vậy mà mất đi bóng dáng.
Vân Phi Dương cấp tốc mà đi, nói:
– Xem ra, vẫn phải đi tìm hai người đạo tặc Ông Vương, có lẽ bọn họ đã đánh vào nội bộ Quỷ Các rồi.