Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 675
Vân Phi Dương gánh vác sứ mệnh xây dựng lại Thần Giới, cần phải tìm đủ thần hồn của 108 vị Thần, giác tỉnh và tiếp nhận Thần cung hoặc Thần vị.
Vạn Thế Đại Lục có 12 người mang theo thần hồn.
Cho đến ngày nay, giác tỉnh có La Mục, Lương Âm, Lăng Sa La, Gia Cát Cẩm, Mộ Dung Chiến, Phá Đa La, Liễu Nhu.
Lại tính thêm Vô Danh có Lôi Thần đã đạt tới tám người, bốn người còn lại vẫn chưa tìm được.
Ba năm sau.
Long Môn thông Tiểu Thần Giới xuất hiện.
Vân Phi Dương nhất định phải nghĩ biện pháp tiến vào đó.
Một khi rời khỏi Vạn Thế Đại Lục, muốn trở về sợ rằng sẽ rất phiền phúc, hắn nhất định phải tìm ra mấy người còn lại trong khoảng thời gian này.
Nhưng làm sao có thể tìm ra?
Đây là một vấn đề lớn, chí ít nhìn hoàn cảnh trước mắt thì hoàn toàn không hề có dấu vết để lại.
-Thành chủ.
Ngay lúc Vân Phi Dương đang lo lắng, Độc Hạt xuất hiện trong thư phòng nói.
-Bảy ngày trước, tại hoang mạc Tây Vực có dị tượng xuất hiện.
-Dị tượng?
Vân Phi Dương nói.
-Nói.
Trong lúc đảo Thần Cấm mở ra, ở hoang mạc Tây Vực đột nhiên ngưng tụ phong bạo.
Loại tình huống này vốn thường xuyên, nhưng lúc bão cát hình thành liên tục bảy ngày vẫn chưa ngừng.
Hơn nữa, gió và cát bụi dần ngưng tụ, phong bạo cũng càng lúc càng lớn, phạm vi đạt tới hơn mười dặm.
Bởi vì đại đa số cường giả đứng đầu đều tiến về Đảo Thần Cấm, võ giả bình thường không dám tới gần, chỉ suy đoán, chắc có một loại bảo vật sắp xuất thế.
Nghe được tin tức trong miệng Độc Hạt, lúc này Vân Phi Dương mới rời khỏi Thiết Cốt Thành, vài ngày sau đã đi và sa mạc Tây Vực.
Vù vù ——.
Cuồng phong cuốn tới, cát bụi bay múa đầy trời, che đi ánh nắng mặt trời.
-Khí tức Thần lực.
Vân Phi Dương đi vào bên trong sa mạc ngưng trọng nói.
-Chẳng lẽ là Thần khí xuất thế?
Xoát xoát!
Nhưng vào lúc này, mấy tên cường giả Thánh cấp bay tới, khi bọn hắn nhìn thấy Vân Phi Dương lập tức nhao nhao chào.
-Phi Dương Thánh Đế!
Những cường giả này cũng đi vào đảo Thần Cấm, tự nhiên biết, Vân Phi Dương chẳng hiểu tại sao lại biến mất, không ngờ hắn có thể trở về an toàn, hơn nữa còn gặp nhau ở Tây Vực.
-Phiền phức.
-Tên này cũng đến, nếu như có chí bảo gì, chúng ta chỉ sợ khó có thể lấy được.
Sắc mặt mấy tên cường giả Thánh cấp hơi khó coi, nhưng vẫn nhanh chóng bay đi, hi vọng có thể tiên hạ thủ vi cường.
Vân Phi Dương ngược lại không thèm để ý.
Nếu thật là chí bảo, hắn muốn thì tuyệt đối dễ như trở bàn tay, dù sao cũng có tay chân Vũ Thần cấp như Hoàng Doanh Thiện.
Không thể không nói.
Thực lưc Vân Phi Dương dù trải qua đảo Thần Cấm vẫn không hề có dấu hiệu tăng lên, nhưng lại lấy được tay chân đủ để khinh thường Vạn Thế Đại Lục, đánh đâu thắng đó.
Sâu trong sa mạc.
Bão cát gào thét hơn trăm dặm, cao tới mấy trăm trượng, phảng phất như muốn san bằng cả đất trời.
Giờ khắc này.
Hơn mười tên cường giả Hoàng cấp cùng ba Thánh cấp đi tới trước đứng bên ngoài, rầu rĩ không dám xông vào.
-Sức gió quá mạnh.
– Nếu chúng ta xông vào, chỉ sợ sẽ bị cuốn bay!
-Chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Những cường giả này trải qua khủng bố ở đảo Thần Cấm xong, ai cũng trở nên cẩn thận.
Nhưng vào lúc này.
Cuồng phong gào thét đột nhiên giảm tốc độ, cát vàng tung bay đầy trời rơi xuống, phảng phất như tuyết hoa.
Mọi người vui vẻ.
Ước chừng qua nửa canh giờ, phong bạo hơn mười dặm dần dần thu nhỏ còn vài trượng, sức gió giảm không tí.
-Hử?
Mộ tên cường giả Thánh cấp phóng thích Linh Niệm kinh ngạc nó.
-Bên trong có người!
Có người?
Đám người thất kinh.
Chẳng lẽ còn có cường giả tiến vào trước mình một bước, lấy được bảo vật nên mới khiến bão cát yếu bớt?
Dát.
Đột nhiên, phong bạo dừng hẳn.
Mọi người thấy một tên thiếu niên ngã trên mặt đất, suy yếu thở hổn hển, cát bụi quanh người hắn không ngừng xoay tròn, hình thành phong lưu nhàn nhạt.
Trong mắt mấy tên cường giả lóe lên tia khác thường.
Có thể sống sót trong trung tâm bão cát, người này, khẳng định đã đạt được chí bảo.
“Xoát!”
“Xoát!”
Cùng lúc, ba cường giả Thánh cấp tiến lên, bọ họ muốn trong thời gian ngắn nhất bắt được thiếu niên đoạt chí bảo kia.
Thiếu niên dù suy yếu nhưng vẫn ý thức được có người tới gần, hắn cố gắng giơ tay lên nói.
-Đừng… đừng tới đây.
Vù.
Cát bụi đột nhiên bay múa, ngưng tụ ra bàn tay khổng lồ, ngang nhiên đánh tới ba cường giả Thánh cấp.
Oanh!
Bài tay khổng lồ hóa từ cát bụi bị đánh nát, đầu tiên vọt tới tên cường giả Thánh cấp kia rồi rơi vào thiếu niên bên cạnh, lạnh lùng nói.
-Nhóc con, giao chí bảo ra.
-Chí bảo?
Thiếu niên cố gắng đứng lên nói.
-Ta không có.
-Không có?
Gã cường giả kia cười lạnh không thôi.
Rõ ràng chỉ là tiểu gia hỏa Vũ Tông mà có thể ngưng tụ ra bàn tay bằng cát bụi, uy lực không kém gì Hoàng cấp, đây nhất định là mượn nhờ chí bảo mới có thể làm được.
Xoát!
Nhưng vào lúc này hai cường giả Thánh cấp khác cũng xông vào, bọn họ không nó hai lời lập tức muốn bắt thiếu niên kia đi.
-Mơ tưởng.
Tên cường giả Thánh cấp vào trước phất ống tay áo một cái ngưng tụ thực lực Vũ Thánh hậu kỳ, trực tiếp đánh về phía hai người.
Ầm ầm!
Bụi đất bay loạn đầy trời.
Hai cường giả Vũ Thánh trung kỳ nhất thời bị đánh bay ra ngoài rơi trên mặt đất nói.
-Đoạt Hồn Thánh Quân, bảo vật xuất thế, người gặp có phần, ngươi cũng không thể độc chiếm.
-Hừ.
Đoạt Hồn Thánh Quân lạnh lùng nói.
-Các ngươi có tư cách gì mà muốn chia sẻ chí bảo cùng lão phu, mau cút đi.
Xoát.
Vào lúc này, hắn bắt được thiếu niên đang chuẩn bị chuồn đi, lạnh lùng nói.
-Nhóc con, nhanh giao đồ vật ra.
-Nhóc con, mau giao đồ vật ra đây.
Thiếu niên giãi dụa nói.
-Ta không có.
-Xem ra, ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Ánh mắt Đoạt Hồn Thánh Quân trầm xuống, chợt quanh thân bộc phát ra khí tức quỷ dị, trong nháy mắt bao phủ lên người thiếu niên.
– Cấm Đoạt Hồn Thuật!
Vẻ mặt hai tên Vũ Thánh trở niên nghiêm túc.
Bọn họ biết, đây là cấm thuật của Đoạt Hồn Thánh Quân, có thể lấy trí nhớ người khác, quá trình vô cùng ngang ngược, cũng sẽ khiến mục tiêu đau đến không muốn sống.
– Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Thiếu niên cũng ý thực được không ổn, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
-Nhóc con.
Đoạt Hồn Thánh Quân cười lạnh nói.
-Cứ từ từ hưởng thụ thống khổ đi.
Nói xong khí tức âm trầm trong nháy mắt đánh úp về phía thiếu niên, ăn mòn Thức Hải hắn.
-A!
Thiếu niên hét thảm lên.
Quá trình lực lượng bên ngoài cưỡng ép xâm nhập nhập vào Thức Hải quả thực khiến hắn sống không bằng chết.
-Này.
Đột nhiên sau lưng vang lên thanh âm.
-Đối xử với một thiếu niên như thế, có phải quá tàn nhẫn hay không.
Đoạt Hồn Thánh Quân đang thi triển cấm thuật lập tức biến sắc, theo bản năng quay người nhìn lại, lập tức một bàn chân to bay tới.
Ầm.
Hắn trực tiếp bị lực lượng đó đánh bay ra ngoài cắm xuống cát, trên mặt cũng in dấu một bàn chân.
Hai tên cường giả Thánh cấp cùng hơn mười tên cường giả Hoàng cấp nhao nhao trợ tròn hai mắt.
Cường giả Vũ Thánh hậu kỳ.
Bị một chân đá bay, người nào có thể mạnh như vậy a?
Mọi người đồng loạt nhìn lại thì thấy đứng bên cạnh thiếu niên là một nam tử anh tuấn uy vũ bất phàm đang lạnh nhạt thu chân lại.
– Vân Phi Dương!
Mọi người nhận ra người này.
Vân Phi Dương phủi cát bụi trên ống quần thản nhiên nói.
-Hắn là người ta muốn tìm, các ngươi có thể trở về.