Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 667
Tham Cật Thánh Quân vẫn lạc khiến cho mọi người ở hiện trường không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một tảng mỡ dày treo giữa không trung, một bầy sói đói đứng phía dưới giương mắt nhìn lên, quả thật vô cùng bi kịch.
Vân Phi Dương cũng gấp gáp.
Hắn đoán thẻ tre bảy màu này khẳng định ưu tú hơn Kim Giản, cứ như vậy mà nhìn, thực quá không đành lòng.
Nhưng.
Như thế nào mới có thể lấy xuống?
Vân Phi Dương tuyệt sẽ không ngốc mà xông lên, ai biết được trận pháp bố trí phía trên khủng bố đến mức nào.
“Hô!”
Vào lúc này, một Thánh cấp cường giả phất tay, bàng bạc thuần linh lực ngưng tụ ra đại thủ thực chất hóa, bỗng nhiên chộp tới Kim Giản bảy màu.
Nhưng.
Thời điểm đại thủ do thuần linh lực hóa thành sắp bắt đến thẻ tre, tròng mắt tên Thánh cấp cường giả kia co rụt lại, phảng phất như gặp đả kích gì đó.
“Hoa —— “
Đại thủ bỗng nhiên vỡ nát.
– A!
Thánh cấp cường giả đột nhiên ôm đầu, sau đó ngã xuống đất phát ra tiếng kêu thảm thiết.
– Công kích linh hồn?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Linh hồn Thánh cấp cường giả kia rõ ràng bị ăn mòn nên mới biểu hiện ra thống khổ như vậy.
Nói đúng hơn là.
Xung quanh thẻ tre bảy màu có trận pháp công kích linh hồn, Tham Cật Thánh Quân hẳn cũng bị như thế mới trực tiếp vẫn lạc.
Một cường giả vận dụng thuần linh lực bị đánh ngã xuống đất kêu thảm, điều này khiến người khác triệt để từ bỏ ý định của mình.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thẻ tre bảy màu, nghĩ thầm nếu cái đồ chơi này có thể tự mình rơi xuống thì tốt biết bao.
Đột nhiên, Vân Phi Dương đi ra.
Hắn đứng phía dưới thẻ tre bảy màu, nhẹ nhàng nâng tay, song chưởng ngưng tụ thuần linh lực.
Hiển nhiên.
Muốn lấy thẻ tre bảy màu!
– Không phải chứ?
– Phi Dương Thánh Đế cũng muốn xuất thủ?
– Chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Mọi người nghị luận.
Hai Thánh cấp cường giả, một người tiến lên trực tiếp tử vong, một người dùng thuần linh lực cách không đi vật cũng bị tra tấn thống khổ kêu thảm.
Bọn họ không cho rằng Vân Phi Dương có thể làm được.
Nếu như cưỡng ép đi động thẻ tre bảy màu, sợ rằng sẽ giống như người trước mặt, gặp một loại đả kích nào đó.
– Đồ nhi!
Tứ Hải Kiếm Đế vội vàng ngăn lại.
– Không thể lỗ mãng!
– Phi Dương ca, đừng xúc động!
La Mục cũng gấp.
Vân Phi Dương rất ngưu.
Nhưng Thánh cấp cường giả đều tử vong trong nháy mắt, ai biết xung quanh thẻ tre bảy màu có bố trí cơ quan bẩy rập gì khủng bố.
Vạn nhất có chuyện bất trắc thì phiền phức.
– Tiểu tử!
Tư Không Minh núp trong bóng tối lạnh lùng thầm nghĩ:
– Nhanh động thủ đi, như thế ngươi sẽ chết càng nhanh!
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Lúc này, mặc dù biết rõ gặp nguy hiểm, hắn cũng muốn nếm thử, dù sao, muốn đạt được cơ duyên, tự nhiên sẽ có mạo hiểm.
– Đồ nhi…
Tứ Hải Kiếm Đế vốn còn muốn mở miệng khuyên can.
Nhưng Vân Phi Dương đã nhấc tay, bàng bạc thuần linh lực gào thét mà lên.
Hắn động tất cả cường giả ở hiện trường đều gắt gao nhìn chằm chằm vào cự thủ do thuần linh lực hóa thành.
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế khẩn trương, có thể thấy được họ vô cùng để ý an toàn của Vân Phi Dương.
“Vù vù!”
Đại thủ gào thét mà lên, chớp mắt xông đến mười trượng.
“Hưu —— “
Một cỗ khí tức đáng sợ giống như dòng điện từ thuần linh lực tuôn đến thân thể Vân Phi Dương.
Chốc lát.
Trong thức hải hắn phảng phất bị búa lớn hung hăng gõ một cái, cả người ngốc trệ ngay tại chỗ.
– Xong.
– Hắn cũng trúng chiêu.
Rất nhiều người lắc đầu.
Tình huống Vân Phi Dương bây giờ không sai biệt lắm với cường giả vừa rồi, nếu như không đoán sai, hắn lập tức sẽ ngã xuống đất, thống khổ giãy dụa.
Nhưng.
Nội dung cốt truyện cũng không phải như bọn họ nghĩ.
Vân Phi Dương thất thần ngắn ngủi, tròng mắt khôi phục bình thường, hắn tiếp nhận ăn mòn linh hồn, tiếp tục thôi động thuần linh lực xông lên!
Linh hồn công kích?
Tính là cái đéo gì chứ!
Lão tử tu luyện Đoán Hồn Điển trong mảnh đất thí luyện trải qua tàn phá thống khổ hơn cái này nhiều!
Cũng nhờ bắt nguồn từ việc này.
Vân Phi Dương mới dám ra tay.
Nếu không, hắn phải cân nhắc lại một phen.
“Vù vù!”
Linh lực hóa thành đại thủ đột phá phòng tuyến, đồng thời bắt lấy thẻ tre bảy màu, tiếp theo thu trở về.
“Hưu —— “
Cuối cùng, thuần linh lực thu hồi.
Thẻ tre bảy màu còn rơi vào trong tay Vân Phi Dương, còn về cỗ lực lượng không ngừng ăn mòn kia hoàn toàn biến mất.
“Phù phù.”
Vân Phi Dương đặt mông ngồi dưới đất.
Sắc mặt hắn dữ tợn, mồ hôi đầm đìa, chật vật không chịu nổi.
Không có ai biết.
Ngắn ngủi trong vòng mấy hơi thở, Vân Phi Dương tiếp nhận linh hồn công kích mạnh bao nhiêu, cũng không ai có thể giống hắn dạng, có thể chống đỡ được.
– Hắn vậy mà làm được?
– Thực quá khó tin a!
– Không hổ là Thánh Đế!
Vân Phi Dương lấy được thẻ tre bảy màu, mọi người sợ hãi thán phục.
Càng nhiều vẫn là hâm mộ!
Cấm thuật được ghi chép trên Đảo Thần Cấm chỉ có ba loại.
Bảy màu khẳng định càng cường đại hơn!
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế buông lỏng một hơi, đồng thời xông lên vây Vân Phi Dương vào giữa.
Thẻ tre bảy màu tới tay, không chừng sẽ để cho những cường giả khác đỏ mắt, từ đó làm ra sự việc không biết xấu hổ.
Từ xưa đến nay.
Loại người nhân lúc cháy nhà đi hôi của, chỗ nào cũng có.
Khoan hãy nói.
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế bảo vệ Vân Phi Dương vào trong, đám cường giả đang cân nhắc có nên động thủ hay không nhất thời đè tham niệm trong lòng xuống.
Tư Không Minh nắp trong tối cũng bỏ đi suy nghĩ động thủ, chỉ có thể bực tức lầm bầm:
– Tiểu tử này quá may mắn!
Đây không phải may mắn.
Đây là thực lực.
Bởi vì đổi lại hắn, hậu quả cũng sẽ giống như tên đang bị tra tấn thống khổ ngã trên mặt đất kia.
Trong một đại điện tráng lệ.
Hình ảnh Vân Phi Dương ngang nhiên xuất thủ lấy thẻ tre bảy màu xuống, đang hiện ra rõ ràng trong màn sáng đang treo lơ lửng giữa trời.
– Đảo chủ!
Dực Nhân Thần Vệ chỉ Vân Phi Dương nói:
– Chính là hắn!
Trên bảo tọa.
Một lão giả tóc trắng ngồi phía trên, hai tay của hắn chụp cùng một chỗ, ánh mắt sắc bén, quanh thân tản ra khí tức cường đại.
– Có thể tiếp nhận linh hồn trận, cường độ linh hồn của hắn không đơn giản.
Lão giả nỉ non:
– Chẳng lẽ đây chính là người mà tổ tiên di huấn chờ đợi?
Lời vừa nói ra, thần sắc Dực Nhân Thần Vệ đại biến.
Hắn sống trên đảo đã ngàn năm, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã biết tiền bối lưu lại di huấn, muốn chờ đợi một người xuất hiện.
Xác thực mà nói.
Đảo Thần Cấm tồn tại cũng vì chờ đợi người kia đến đây.
Người kia là ai, tên gọi là gì?
Người trên Đảo Thần Cấm không ai biết được, bọn họ chỉ biết, người kia rất cường đại, có thể trợ giúp bọn họ trở về gia viên đã từng là của mình.
– Hy vọng là hắn.
Lão giả đứng lên, nói:
– Nếu không, trận pháp của hòn đảo này cũng chỉ có thể chèo chống thêm mấy trăm năm nữa thôi.
Nói rồi.
Thân ảnh hắn biến mất.
“Hô —— “
Vân Phi Dương ngồi dưới đất một lát, cảm giác suy yếu khi bị linh hồn đả kích dần dần khôi phục.
– Vì ngươi, xém chút ợ ra rắm.
Hắn mở thẻ tre ra, cười nói:
– Hi vọng không để ta thất vọng.
“Ông.”
Trong nháy mắt thẻ tre mở ra.
Thất thải quang mang lóe ra tuôn vào thân thể Vân Phi Dương, cuối cùng hiện ra trong thức hải, về phần thẻ tre, cái gì cũng không còn.
Hiển nhiên.
Thẻ tre bảy màu rất cao cấp.
Người cầm vật này một khi mở ra, sẽ lấy hình thái trí nhớ truyền tống thẳng đến thức hải.
Giờ phút này.
Trong thức hải Vân Phi Dương hiện ra ba chữ to —— Phiên Thiên Thủ!