Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 666
Trong quan tài xuất hiện cường giả đã chết, thực lực chỉ lưu lại sáu bảy thành nhưng nhục thể rất mạnh.
Cứ đánh như vậy.
Kết quả xấu nhất đó là bọn người Tứ Hải Kiếm Đế bị tươi sống hao hết sạch linh khí, sau đó từ từ bị tiêu diệt.
Không có cách nào.
Vân Phi Dương đành phải triệu hoán toàn bộ thây khô đang bị phong ấn trong Phi Dương đại lục ra, bao gồm cả Trưởng Tôn Kiếm Ma!
Không phải chịu đánh sao?
Lão tử cũng có.
Nhân số còn nhiều hơn các ngươi, tươi sống ép chết các ngươi!
Linh niệm Vân Phi Dương thao túng.
Thây khô Khống Thi Giáo nhao nhao xông lên.
Những năm gần đây.
Thây khô tuy một mực bị phong ấn nhưng Vân Phi Dương cũng không quên chúng, hắn an trí Luyện Hồn Chung tại chỗ phong ấn.
Dựa vào Âm Sát khí cực kỳ tinh thuần, ngày qua ngày luyện hóa. Bây giờ, ngàn thây khô đã sớm phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Có hơn một nửa đạt tới Hoàng Cấp.
Trọng yếu hơn là.
Sau khi được Âm Sát khí uẩn dục, cường độ nhục thân đạt tới cấp độ cực kì khủng bố.
Ba năm thây khô vây quanh một Thánh cấp thi thể, tuy bị công kích điên cuồng nhưng chỉ bị đánh bay ra ngoài, sau đó lại đứng lên, tiếp tục đi tới.
Mọi người tận mắt thấy một màn này không khỏi trợn tròn.
Nhưng.
Để bọn hắn càng khiếp sợ là.
Từng bầy thây khô vây quanh thi thể để bọn hắn nửa bước khó đi. Cùng lúc đó, một thây khô đang cõng ba thanh kiếm đi tới, quanh thân hiện ra kiếm khí nhàn nhạt.
Một khắc này.
Bọn họ có một loại ảo giác hắn giống như một người sống quên hết mọi thứ, dạo bước trong mộ địa.
“Keng!”
Trưởng Tôn Kiếm Ma nhẹ nhàng rút ra Trảm Tình kiếm.
Hắn vừa đi vừa nói:
– Vân Phi Dương, thời gian của ta chỉ có nửa canh giờ?
Thây khô biết nói chuyện?
Vô số cường giả tính cách táo bạo khi nghe được một cỗ thi thể nói chuyện cũng lộ vẻ kinh hãi.
– Đúng thế.
Vân Phi Dương đáp:
– Ngươi chỉ có thể đi ra nửa canh giờ, những thi thể này, giao cho ngươi.
“Xoát.”
Trưởng Tôn Kiếm Ma nắm kiếm, nói:
– Cơ hội như thế này, ta hy vọng có thể xuất hiện nhiều thêm mấy lần, một người ở bên trong thực quá buồn tẻ.
Trong lúc nói cười.
Một đạo kiếm khí sắc bén bay ra.
“Phốc!”
Thánh cấp thi thể nhất thời bị chém thành hai nửa.
– Cái này. . .
Bọn người Tham Cật Thánh Quân xém chút trừng lòi mắt ra ngoài.
Vừa rồi giao thủ, rất nhiều cường giả đều dùng binh khí, nhưng không ai có thể chém vào đám thi thể.
Một thây khô biết nói chuyện lại làm nhẹ nhõm như thế!
Tứ Hải Kiếm Đế ngưng trọng nói:
– Không ngờ lĩnh ngộ của tên này những năm nay đối với kiếm đạo đã cao thâm đến cảnh giới như thế.
Làm cường giả kiếm đạo đỉnh phong của Phàm giới.
Hắn biết một kiếm này của Trưởng Tôn Kiếm Ma cũng không phải mượn nhờ kiếm phong mà chỉ nhờ vào lĩnh ngộ kiếm đạo.
Không chút khoa trương nào khi nói, dù Trưởng Tôn Kiếm Ma cầm trong tay kiếm gỗ cũng có thể tuỳ tiện chém giết thi thể!
– Quá mạnh!
Độc Cô Cần nói thầm:
– Hắn chỉ là Bán Đế, nếu như có thể đột phá đến Kiếm Đế chân chính, thực lực sẽ càng đáng sợ a.
Vân Phi Dương cười.
Những năm gần đây, hắn và Độc Cô Cần thường xuyên tìm Trưởng Tôn Kiếm Ma luận bàn kiếm đạo, hai người đều có đề bạt, mà đối phương cũng tương tự, đang trưởng thành.
Tuy do hạn chế thân thể, cảnh giới thủy chung kẹt tại Bán Đế cấp, nhưng đối với lĩnh ngộ kiếm đạo, tuyệt không kém gì sư tôn mình.
Đây mới thực là kiếm đạo thiên tài.
Đáng tiếc.
Chỉ có một tia tàn hồn còn tồn tại.
Nếu không, lấy lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm đạo, tuyệt sẽ thành tựu Kiếm Thần, thậm chí đột phá cảnh giới cao hơn!
Trưởng Tôn Kiếm Ma chém giết một Thánh cấp cường giả dễ như trở bàn tay, tiếp theo lần nữa xuất chiêu.
“Xoát.”
Kiếm khí bay ra.
Một Thánh cấp thi thể lần nữa bị chém giết.
“Xoát xoát!”
Vẻn vẹn hai phút đồng hồ, mười mấy thi thể bị chém thành hai đoạn, mất đi lực chiến đấu.
Trưởng Tôn Kiếm Ma như đao thái thịt nhẹ nhõm chém giết thi thể, vô số cường giả cũng bị chấn động không thể nói nên lời.
Bọn họ không chút nghi ngờ gì về việc nếu tên này ra tay với mình, hậu quả của họ cũng không khá hơn những thi thể trước mắt bao nhiêu!
– Cỗ thây khô này được Vân Phi Dương khống chế!
– Không ngờ tên này còn át chủ bài mạnh như vậy!
Mọi người không khỏi kiêng kị mà nhìn về phía Vân Phi Dương.
Khiếp sợ nhất vẫn là Tư Không Minh.
Giờ phút này, hắn núp trong bóng tối, mắt thấy thây khô từng kiếm một chém giết đám thi thể, tròng mắt hiện ra vẻ hãi nhiên.
Vừa rồi, nếu như Vân Phi Dương gọi ra người này, mình chỉ sợ rất khó chạy thoát.
– Không được!
Tư Không Minh nắm tay lẩm bẩm:
– Tên này thật đáng sợ, lão phu nhất định phải lưu hắn vĩnh viễn ở đảo Thần Cấm!
Chưa tới nửa canh giờ.
Mấy trăm thi thể đều bị Trưởng Tôn Kiếm Ma chém giết, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn mà thu kiếm.
– Đáng tiếc…
Hắn nỉ non.
– Không thể ở chỗ này thời gian dài, nếu không, lão phu cũng rất muốn xông vào Thần Cấm đảo một lần.
“Hưu —— “
Vào lúc này, hắn hư không tiêu thất dung nhập vào Phi Dương đại lục, lần nữa trở về trận pháp phủ đầy Âm Sát khí.
Đi ra nửa canh giờ, Trưởng Tôn Kiếm Ma cần nửa năm để lần nữa ngưng tụ Âm Sát khí, nếu không, một tia tàn hồn sẽ phai mờ.
Mây đen cũng dần dần tán mất, ánh trăng trong ngần lần nữa chiếu xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng vô số cỗ thi thể bị chém giết trên mặt đất.
Cùng lúc đó.
Kết giới bao phủ mộ địa cũng dần vỡ nát, đại biểu cho việc khu vực tiếp theo đã được mở ra.
Vân Phi Dương triệu hồi toàn bộ thây khô, nói:
– Chúng ta đi thôi.
Mọi người tiếp tục lên đường.
Khi bọn hắn rời khỏi mộ địa, Dực Nhân Thần Vệ lặng yên xuất hiện, hắn lẩm bẩm.
– Tên nhân loại này không đơn giản, xem ra phải đi thông báo Đảo chủ.
Nói rồi huy cánh rời đi.
Đảo Thần Cấm rất tĩnh mịch.
Bọn người Vân Phi Dương một đường quá quan trảm tướng đi vào một khu vực hào quang lấp lóe.
– Kim Giản!
Đột nhiên, có người hưng phấn hô to.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không lưu quang treo từng đạo kim sắc lưu quang, số lượng chí ít đạt tới mấy trăm!
“Ha ha ha!”
Một Thánh cấp cường giả lăng không bay lên cầm xuống một Kim Giản, lật ra xem, hưng phấn cười ha hả.
Võ giả khác cũng không lãnh đạm, nhao nhao bay lên, mỗi người giữ một bản, tinh tế lật xem.
Trên Kim giản ghi lại cấm thuật muôn hình muôn vẻ, uy lực bất phàm.
Bất quá.
Vào lúc này, rất nhiều người thấy, trên đỉnh cao nhất của lưu quang lóe ra một đạo lưu quang bảy màu chói mắt, bên trong bao phủ một bản thất sắc thẻ tre (thẻ tre bảy màu).
Vô số cường giả phán định, có loại màu sắc này khẳng định có đẳng cấp cao hơn Kim Giản!
“Xoát!”
Tham Cật Thánh Quân tiến lên trước một bước.
Nhưng khi hắn vừa muốn chạm tới thẻ tre bảy màu thì nhất thời như bị sét đánh, cả người dừng lại ngay tại chỗ, sau cùng ầm vang rơi xuống.
Đám cường giả thấy một màn này không khỏi sợ hãi, nhanh chóng dừng lại.
Ánh mắt đám người nhìn chằm chằm Tham Cật Thánh Quân, tháy hai con ngươi hắn mất đi tiêu cự, không còn nhúc nhích, sắc mặt nhất thời ngưng trọng.
– Chết.
Vân Phi Dương lên tiếng.
Tứ Hải Kiếm Đế bất đắc dĩ lắc đầu.
Đi vào Đảo Thần Cấm, xông qua nhiều khu vực nguy hiểm như vậy, đây cũng là lần đầu có Thánh cấp cường giả vẫn lạc!
Tham Cật Thánh Quân vẫn lạc để vô số cường giả hoảng sợ, chỉ có thể đưa mắt ngẩng đầu nhìn bảy màu thẻ tre trên kia, không ai dám đi lên chịu chết nữa.