Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 668
Phiên Thiên Thủ?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Hắn có chút trí nhớ về vũ kỹ này, tựa như là do Viễn Cổ Đại Thần nào đó của Thần Giới sáng tạo ra.
Nghe nói.
Lúc đó, Đại Thần kia cũng nhờ vào chiêu này giao thủ với Thần Chủ đời thứ nhất, đánh qua rất nhiều năm vẫn bất phân thắng bại.
Trận chiến kia.
Lưu truyền rộng rãi trên Thần Giới.
Khu vực hai đại cường giả giao thủ phủ đầy những đại chưởng ấn, thời gian trôi qua, dần hình thành sơn cốc, về sau được người xưng là Lật Thiên Cốc.
– Chẳng lẽ cấm thuật này được diễn sinh từ Thần kỹ của Viễn Cổ Đại Thần?
Cuối cùng.
Tâm thần Vân Phi Dương rung động.
Nếu thật là vậy, người có thể diễn hóa Thần kỹ như thế thành cấm thuật phải khủng bố đến cỡ nào a!
– Kiếm lời rồi.
Vân Phi Dương mừng rỡ không thôi.
Thần Giới vũ kỹ cũng chia đủ loại khác biệt.
Phiên Thiên Thủ do Viễn Cổ Đại Thần sáng tạo hiển nhiên có cấp bậc rất cao, hơn xa những Thần kỹ năm đó hắn tu luyện.
Bây giờ lấy cấm thuật hình thái diễn sinh, mặc dù khó có thể phát huy một thành uy lực, nhưng cũng phi thường cường đại tại Phàm Giới.
Vân Phi Dương thiếu đúng loại vũ kỹ này!
Ngay tại thời khắc hắn hưng phấn, trong thức hải hiện ra từng đoạn khẩu quyết cùng đồ án vận chuyển kinh mạch.
Đây chính là phương thức tu luyện Phiên Thiên Thủ hoàn chỉnh.
Vân Phi Dương lúc này ổn định tâm thần, bắt đầu nỗ lực nhớ kỹ khẩu quyết và đồ án.
Thần kỹ hư hư thực thực của Viễn Cổ Đại Thần khẳng định không phải một chút đã có thể tu luyện thành công, cho nên hắn chỉ có thể trước ghi nhớ kỹ.
“Ba.”
Sau khi ghi lại khẩu quyết và đồ án, thẻ tre bảy màu trong tay Vân Phi Dương bỗng nhiên vỡ nát. Xem ra, cấm thuật này hẳn là duy nhất, người nào nhớ kỹ sẽ vỡ nát.
– Nát rồi?
– Chuyện gì xảy ra?
– Tiểu tử kia có thấy nội dung trong thẻ tre hay không?
Đám người không hiểu.
“Xoát.”
Vân Phi Dương đứng lên, nói:
– Sư tôn, chúng ta đi thôi.
Lúc này, lấy việc thăm dò Đảo Thần Cấm làm chủ, còn về Phiên Thiên Thủ, nhất định phải tìm thời gian tu luyện thật tốt.
Tứ Hải Kiếm Đế muốn mở miệng hỏi thăm nhưng cuối cùng vẫn áp xuống, cất bước rời đi.
Những cường giả khác cũng đi theo, bọn họ vừa đi vừa nghĩ, thẻ tre bảy màu vỡ nát, chỉ sợ Vân Phi Dương cái gì cũng không kịp ghi lại.
Mọi người nhất thời thăng bằng.
Mà vui vẻ nhất vẫn là Tư Không Minh.
Hắn âm thầm cười lạnh.
– Tiểu tử, cơ duyên như thế này sao để ngươi tuỳ tiện đạt được.
Không bao lâu.
Mọi người đi tới cuối đường lưu quang.
Khi hắn rời khỏi đây, một mảnh sơn thủy hiện ra trước mắt, khu vực bằng phẳng cách đó không xa còn xuất hiện một thành tường cao ngất.
Thành trì?
Mọi người nhất thời trợn mắt.
Chẳng lẽ trên Đảo Thần Cấm có nhân loại tộc quần ở lại?
Từ khi Đảo Thần Cấm xuất hiện, còn chưa thấy ghi chép nào nói đến việc có nhân loại ở đây sinh tồn. Cho nên, khi thấy thành tường kiến trúc phía trước giống như phát hiện ra một bí mật trọng đại.
– Tường thành phủ đầy rêu xanh, chắc đã thật lâu rồi không ai ở lại.
– Đảo Thần Cấm lâu dài dưới đáy biển, nhân loại khẳng định không thể ở lại, có lẽ đã sớm là tòa thành hoang phế trống không.
– Kỳ quái.
Có người khó hiểu nói:
– Kiến trúc của thành tường sao lạ quá, chưa từng thấy bao giờ.
Thành tường do cự thạch đắp lên, phong cách quá khác biệt với kiến trúc Vạn Thế Đại Lục, điển hình nhất là không có Tháp Canh.
Bọn họ xem không hiểu phong cách thành tường đến từ niên đại nào nhưng Vân Phi Dương biết, bởi vì thành tường này chỉ có thể nhìn thấy tại Thần Giới.
Nói cách khác.
Nó do Thần tộc xây dựng!
– Quả nhiên.
Vân Phi Dương nắm quyền đầu, tâm huyết sôi trào.
– Đảo Thần Cấm từng có Thần tộc ở lại!
Thành trì kiến trúc Thần Giới xuất hiện để hắn kết luận, Đảo Thần Cấm có quan hệ với Thần tộc.
Chỉ là.
Thần Giới vỡ nát.
Chư Thần đều vẫn lạc.
Sao bọn họ đi vào Phàm Giới, rồi ở chỗ này?
Đây vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải.
Càng nhiều câu đố bắt đầu xuất hiện trong lòng Vân Phi Dương.
– Có lẽ sẽ tìm được một số manh mối trong thành.
Hắn nói thầm.
“Ông.”
Đột nhiên, tâm thần Vân Phi Dương chấn động.
– Khí tức thật mạnh!!
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy trên tường thành, một lão giả tóc trắng trống rỗng xuất hiện, cỗ khí tức kia cũng phát ra từ trên người người nọ.
– Vũ Thần?
– Hay Hư Không cảnh!
Vẻ mặt Vân Phi Dương trở nên nghiêm túc.
Trong nháy mắt lão giả xuất hiện, khí tức cường đại cuốn tới để đám người Tứ Hải Kiếm Đế như bị khống chế, mất đi tư duy, từng người đứng thẳng ngây ra như phỗng.
Đương nhiên.
Có một người còn bảo trì thanh tỉnh, đó chính là Vân Lịch, hắn chỉ thành tường nói:
– Phía trên có người!
Vừa dứt lời.
Lão giả kia đã xuất hiện tại trước mặt hai người, cười nói:
– Trên người các người có mùi vị giống ta.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi là Thần tộc?
Lời này quá vô dụng.
Thực ra, thời điểm lão đầu xuất hiện, hắn đã cảm nhận được, chỉ có đồng tộc mới có thể sinh ra cảm ứng.
– Không sai.
Lão giả không phủ nhận.
– Thần…Thần tộc?
Vân Lịch có chút mộng.
Làm một người còn chưa khôi phục trí nhớ kiếp trước, hắn chỉ biết Vân Phi Dương là Thần Giới Chiến Thần, hẳn là Thần tộc, sao lão đầu lại nói các ngươi?
Chẳng lẽ.
Mình cũng là Thần tộc?
Nhất định là vậy.
Mẹ nó.
Khó trách từ khi có trí nhớ đến nay luôn cảm giác mình không đơn giản, luôn cảm thấy đẹp trai, ưu tú hơn người khác, nguyên lai là do huyết thống cao quý như vậy!
Vân Lịch đột nhiên có xúc động cười to.
Chờ chút.
Ta có thể giống như Vân Phi Dương, cũng là một Thần nào đó chuyển thế hay không?
Cuối cùng.
Vân Lịch nắm quyền, thầm nghĩ:
– Nhất định là thế, ca mạnh như vậy, kiếp trước nhất định là một vị Thần rất trâu, nhất định bình khởi bình tọa với Vân Phi Dương!
– Ngươi là ai?
Vân Phi Dương trầm giọng hỏi.
Lão giả nói:
– Đảo chủ thủ hộ Đảo Thần Cấm.
Vân Phi Dương hỏi tiếp.
– Trận pháp trên đảo đều do ngươi bố trí?
– Không phải.
Lão giả đáp:
– Những trận pháp này đều do Trí Tuệ Chi Thần lưu lại.
– Là nàng!
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Khó trách, trên đảo lại có nhiều trận pháp ly kỳ cổ quái như vậy, nguyên lai chúng do nữ nhân trí tuệ vô song kia sáng tạo ra.
Chỉ là.
Sao nàng phải làm vậy?
Chẳng lẽ dự cảm được Thần Giới sẽ có đại kiếp, cho nên sáng tạo ra hòn đảo này, rồi mang bộ phận Thần tộc đưa đến đây?
Lão giả hỏi lại:
– Người trẻ tuổi, ngươi là ai?
Vân Phi Dương đáp:
– Ta là trưởng bối của ngươi.
Lão giả khẽ giật mình.
Sắc mặt hắn có chút khó coi, nói:
– Lão phu đã sống hai ngàn năm.
– Hai ngàn năm?
Vân Phi Dương thản nhiên lên tiếng:
– Ta sống một vạn ba ngàn năm.
So năm tuổi?
Tiểu tử, trước mặt bối phận của Thần tộc, ngươi phải gọi ta là tổ tông.
– Một vạn ba ngàn năm trước?
Lão giả sợ hãi, nói:
– Ngươi…ngươi không phải hậu duệ Thần tộc?
Thọ nguyên của Thần tộc, phổ biến trong khoảng ba ngàn năm, nếu như sống càng lâu, thực lực tuyệt đối mạnh mẽ, vượt qua vạn năm, chỉ có Thần mới có thể đạt tới.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nếu như tính toán kỹ thì ta hẳn là Thần tộc tổ tiên.
Lão giả cả kinh lần nữa.
– Ngươi…ngươi là Thần?
– Lão gia hỏa!
Vân Lịch chỉ Vân Phi Dương, ưỡn ngực nói:
– Ngươi hãy nghe cho kỹ, đứng trước mặt ngươi chính là Thần Giới Chiến Thần!
– Chiến Thần?
Lão giả ngốc trệ.
Một lúc lâu sau, hai tay hắn run rẩy, kích động nói:
– Chiến Đấu Chi Thần, Vân Phi Dương!?