Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 663
Chỉ còn chưa tới một phút.
Vân Phi Dương phán đoán, theo dựa vào phối hợp giữa mình và Tư Không Minh, chắc có thể chịu đựng được.
Nhưng.
Tư Không Minh lại nhận ra việc Song Đầu Hỏa Lang đang khóa chặt Vân Phi Dương, không phải chính mình thì đứng im không viện trợ.
Hắn âm thầm cười lạnh.
– Tiểu tử, một phút này là thời điểm ngươi bị giết rồi!
Tư Không Minh ước gì Vân Phi Dương bị cào chết, bởi vì thời gian còn sót lại Vân Phi Dương bị giết, lấy thực lực bây giờ của lão, hoàn toàn có thể hóa giải.
– Mẹ nó.
Vân Phi Dương nhìn ra tâm tư của Tư Không Minh, phẫn nộ chạy trốn, đồng thời chỉ Vô Danh nói:
– Thịt tên kia còn non hơn ta!
Đáng tiếc.
Song đầu Hỏa Lang thật vất vả thống nhất tư tưởng, sẽ không dễ dàng cải biến, điên cuồng đuổi theo, không ngừng phun hỏa cầu!
– Bành bành!
Hai đạo hỏa cầu nóng rực đều mang theo chí ít 50 ngàn trọng kình bắn tới!
– Xoát!
– Xoát!
Vân Phi Dương dựa vào thân pháp, gian nan tránh đi chúng, nhưng sau lưng cũng bị chưng bỏng.
Năm mươi ngàn trọng kình hỏa diễm.
Lấy thực lực hắn bây giờ, có thể tránh thoát đã không tệ, thân thể thật chịu không nổi.
Nếu bị đánh trúng, khẳng định bị thương!
– Bành bành!
– Xoát xoát ——
Song Đầu Hỏa Lang không ngừng phun hỏa cầu, Vân Phi Dương bị bức bách luống cuống tay chân, nhưng cũng chỉ có thể co giò chạy trốn.
– Không được!
– Tiếp tục chạy nữa, sớm muộn gì cũng bị đánh trúng!
Trong lúc nỗ lực tránh hỏa cầu, đại não Vân Phi Dương cấp tốc vận chuyển.
– Xoát!
Đột nhiên, hắn quẹo qua một chỗ ngoặt, sau đó phóng tới phía Tư Không Minh.
Mẹ.
Lão tử đâu có để ngươi dễ chịu!
– Ầm ầm!
Song Đầu Hỏa Lang xoay người, ngưng tụ lực lượng, phun ra hai đoàn hỏa cầu.
– Xoát!
Vân Phi Dương lần nữa tránh thoát, chịu đựng thống khổ nóng rực xẹt qua người, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh.
– Không tốt!
Tư Không Minh biến sắc.
Vân Phi Dương né tránh, hỏa cầu công kích về hướng hắn và đồ nhi đang đứng!
– Xoát!
Tư Không Minh ôm Vô Danh né tránh, nhưng Vân Phi Dương đã xông lại, hắn cũng không động thủ, đi theo phía sau đối phương.
– Lão thất phu!
Vân Phi Dương quát lạnh.
– Muốn chết, mọi người cùng chết!
– Bành!
– Bành!
Song Đầu Hỏa Lang lần nữa hỏa cầu nóng bỏng, lần này tốc độ càng nhanh hơn trước, uy lực mạnh hơn, mỗi cái đều đạt tới 70 ngàn trọng!
– Bành ——
Vân Phi Dương cuối cùng cũng không thể né tránh, bị hỏa cầu đánh trúng, nhất thời bị đánh bay ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Một hỏa cầu khác theo tới đánh vào trên thân Tư Không Minh đang chạy trốn phía trước.
– Hô!
Song Đầu Hỏa Lang lần nữa mở hai miệng của mình ngưng tụ hỏa diễm, bất quá, trong lúc đang chuẩn bị phun ra thì thân thể bỗng nhiên biến mất.
– Tạch tạch tạch!
Đấu trường dần dần vỡ nát.
Hai canh giờ đã qua, thời gian bị phạt kết thúc!
Vân Phi Dương nằm trên mặt đất, Tư Không Minh bên kia cũng nằm trên mặt đất, xung quanh hắn có hỏa diễm đang thiêu đốt.
– Trừng phạt kết thúc, các ngươi tự giải quyết cho tốt.
Cánh trên lưng Dực Nhân Thần Vệ huy động, dần dần bay lên rời đi.
Chờ một lúc.
Tư Không Minh nằm trên mặt đất, suy yếu đứng lên, vốn đã tiêu hao trong tuyết vực, bây giờ tiếp nhận 70 ngàn trọng hỏa diễm công kích, thương tổn càng thêm thương tổn.
Vô Danh thủy chung được che chở, không bị liên lụy.
Hắn vội nói:
– Sư tôn, không có sao chứ?
– Không có việc gì.
– Tư Không Minh nhìn về phía Vân Phi Dương không nhúc nhích phía xa xa, khóe miệng gian nan lộ ra nụ cười lạnh.
– Đồ nhi.
– Người này không chết, cũng đã trọng thương, đi qua đó gỡ thủ cấp hắn xuống!
– Được!
Vô Danh đi qua.
Hắn đứng trước mặt Vân Phi Dương, rút kiếm ra, cười lạnh lên tiếng.
– Vân Phi Dương, ngươi tốt nhất là còn sống, như thế giết ngươi mới có thể hả giận!
Thi đấu thiên tài.
Hắn là vô địch.
Mà vì muốn chứng minh thực lực của mình, lấy thủ đoạn bá đạo tàn khốc nhất, cấp tốc giải quyết đối thủ.
Nhưng.
Đánh một trận với Vân Phi Dương.
Không chỉ bại trận còn bị hành hạ khổ không thể tả, cho đến hôm nay mới miễn cưỡng đột phá Hoàng Cấp.
Cừu hận kia không cánh nào ma diệt!
Ngày hôm nay.
Gia hỏa đã từng phách lối ngã trên mặt đất, mất đi năng lực hành động, mình giết hắn dễ như trở bàn tay!
– Hô ——
Vân Phi Dương lật người, nằm dưới đất.
Sắc mặt hắn tái nhợt, suy yếu đến mở mắt không ra.
– Ha ha ha!
Vô Danh cười ha hả, cười đến vặn vẹo.
Vân Phi Dương càng thảm, hắn càng thoải mái.
Đột nhiên.
Tiếng cười Vô Danh dừng lại.
Ánh mắt hiện ra sát cơ nồng đậm, quát:
– Chết đi!
– Xoát!
Trường kiếm vung ra chém tới cổ Vân Phi Dương, hiển nhiên, muốn cắt đầu đối phương.
Nhưng vào lúc này, hai con ngươi Vân Phi Dương đột nhiên mở to, tay phải nhô ra, kiếm xuất xuất hiện đâm tới cổ tay Vô Danh.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong tích tắc.
Vô Danh còn chưa làm ra bất kỳ phản ứng nào đã bị trói buộc.
– Ngươi…
Hắn cả kinh nói:
– Ngươi… Không bị thương?
– Xoát!
Vân Phi Dương đứng dậy, khóa lại khí mạch vô danh, trên mặt hiện ra mỉm cười, nói:
– Một đầu chó hoang, há có thể thương tổn lão tử.
Chó hoang này nói Song Đầu Hỏa Lang cũng nói luôn Vô Danh.
Tư Không Minh bên kia thấy Vân Phi Dương đột nhiên nhảy dựng lên, trói buộc chặt đồ nhi mình, sắc mặt đại biến.
Làm sao có thể!
Song Đầu Lang phun ra hỏa cầu có lực lượng cực mạnh, ngay cả mình cũng bị thương, hắn một tên Thánh cấp sơ kỳ làm sao không có chút thương tổn nào hết vậy.
Tư Không Minh không nghĩ tới.
Thời điểm hỏa cầu bảy vạn trọng oanh đến, linh niệm hắn đã câu thông Phi Dương đại lục, triệu hồi ra Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.
Tuy vội vàng nhưng vẫn hóa đi không ít lực lượng, giờ phút này chỉ bị thương nhẹ, không có trọng thương!
Nằm trên mặt đất.
Cũng chỉ muốn dẫn sư đồ hai người đến đây.
Không ngoài sở liệu, Tư Không Minh cho rằng hắn trọng thương, sau đó bảo Vô Danh đến lấy thủ cấp hắn.
– Tiểu tử.
Vân Phi Dương trói buộc Vô Danh, mục quang lãnh lệ nói:
– Lúc thi đấu thiên tài, để ngươi may mắn đào thoát, ngày hôm nay, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!
Đối với người mà hắn muốn giết.
Hắn sẽ không nhân từ nương tay.
– Vân Phi Dương!
Tư Không Minh giận dữ hét to:
– Dám tổn thương đồ đệ ta!
– Haha.
Vân Phi Dương cười to.
– Lão thất phu, ta cho ngươi thấy, ta làm thế nào để đồ nhi ngươi chết!
Trong lúc nói chuyện.
Cuồng bạo thuần linh lực điên cuồng tràn vào thân thể Vô Danh, trong nháy mắt tàn phá kinh mạch toàn thân hắn.
– A ——
Thần sắc Vô Danh dữ tợn, hét thảm lên.
Kinh mạch bị phá hủy, hắn trở thành phế nhân, cả đời cũng khó có thể tu luyện võ đạo.
– Vân Phi Dương!
Tư Không Minh nhìn muốn rách cả mí mắt.
Nhưng.
Hắn lại không thể tiến lên, bởi vì bị song đầu Hỏa Lang oanh kích, thực lực giảm đi rất nhiều.
Sau khi phế bỏ tu vi Vô Danh, linh niệm Vân Phi Dương cuốn tới, trong nháy mắt ăn mòn Thức Hải.
– A a!
Tiếng Vô Danh kêu thảm thiết truyền ra ngoài.
Loại đau đớn kia đến từ việc linh hồn bị ăn mòn, để hắn đau đến không muốn sống, thậm chí, còn thống khổ hơn lúc Lôi Thần thần thông bị hấp thu trong lúc thi đấu thiên tài nữa!
Sau cùng.
Bị tàn phá khủng bố, tư duy Vô Danh cuối cùng sụp đổ, hai tay bất lực co quắp xuống.
– Phù phù.
Vân Phi Dương vứt thi thể Vô Danh trên mặt đất, đôi mắt hiện ra ánh sáng tối tăm, toét miệng cười nói:
– Lão thất phu, đừng nóng vội, người tiếp theo chính là ngươi.
Vừa nói xong.
Một cuồn cuộn Ma khí gào thét mà ra.
Khí thế này khiến người ta rùng mình.