Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 662
Tri Chu Vương bị giết, đám nhện con đang giãy giụa nhất thời đánh mất năng lực chiến đấu, tan tác như chim muông.
Mấy người Tứ Hải Kiếm Đế cũng lười đi truy đuổi, nhao nhao chạy tới, hỏi thăm Vân Phi Dương có trúng độc hay không.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương bị ăn mòn ống tay áo, trên thân chỉ để lại dấu vết nhàn nhạt, còn độc tố sớm đã bị Nghịch Thiên Quyết hóa giải.
– Đồ nhi, thật đúng là vạn độc bất xâm.
Tứ Hải Kiếm Đế cười nói.
Tái Mẫu Đơn và Hỏa Linh Thánh Quân kinh ngạc nhìn Vân Phi Dương.
Tiểu gia hỏa này quá yêu nghiệt.
Tu vi đề bạt nhanh không nói, còn nắm giữ thế giới đặc thù, bây giờ độc cũng không sợ!
Giải quyết Tri Chu Vương cùng bầy nhện, đám người Vân Phi Dương cũng không vội vã lên đường mà nghỉ ngơi tại chỗ.
Bất quá.
Không bao lâu.
Dực Nhân Thần Vệ lần nữa bay tới.
Hắn rơi xuống trước mặt Vân Phi Dương, lạnh lùng nói:
– Nhân loại, ngươi lại trái với quy định!
– Không phải chứ?
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
– Ta thu thập tinh hạch cũng trái với quy định?
– Tinh hạch?
Dực Nhân lạnh lùng nói:
Trên cầu, ngươi lấy đi ba quyển Kim Giản, ngươi tưởng bản Thần vệ không phát hiện à.
Dát.
Vân Phi Dương yên lặng.
Vừa rồi hắn đạt được một bản Kim Giản, thuận tay cầm thêm hai quyển, dùng nách kẹp lấy, gặp bầy nhện cũng thuận tay ném vào Phi Dương đại lục.
Mẹ nó.
Cái này cũng có thể phát hiện, chẳng lẽ hắn vẫn đang ngó chừng chính mình?
Khoan hãy nói.
Dực Nhân Thần Vệ một mực lưu ý Vân Phi Dương, hắn rất ngạc nhiên, nhân loại này đến cùng làm sao chứa đựng nhiều cấm thuật như vậy, đáng tiếc, quan sát đã lâu cũng không có phát hiện gì.
Thế giới của Vân Phi Dương thuộc về tồn tại đặc thù, ngoại nhân sẽ không phát hiện.
Bời vì không đúng yêu cầu giữ Kim Giản trên thân, một mình thu nhập vào không gian trữ vật, Vân Phi Dương lại bị phạt.
Có kinh nghiệm lần trước.
Lần này hắn học ngoan, lựa chọn không phản kháng, sau đó bị Dực Nhân Thần Vệ đưa đến cuối đường, đứng trước một lồng giam.
– Két.
Lồng giam mở ra.
Dực Nhân Thần Vệ nói:
– Đi vào đi, bên trong chống đỡ hai canh giờ, sau đó vô tội phóng thích.
Mẹ.
Tên người chim này, chờ đó cho ta, đợi lão tử có đầy đủ thực lực, tất sẽ tháo cánh ngươi xuống nướng ăn!
Vân Phi Dương âm thầm nghĩ, nghênh ngang đi vào, mặc dù bị phạt, khí thế cũng không thể yếu.
Nhưng.
Để hắn ngoài ý muốn là.
Trong lồng giam còn có hai người, sư đồ Tư Không Minh mà mình đau khổ tìm kiếm.
Hắc.
Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, lúc gặp được chẳng tốn công phu.
– Là ngươi!
Gặp Vân Phi Dương tiến đến, ánh mắt Tư Không Minh lóe ra nộ khí, bất quá, do hắn bị thương nên sắc mặt có chút suy yếu.
– A… Nha?
Vân Phi Dương nói:
– Bị thương?
– Hừ.
Tư Không Minh lạnh hừ một tiếng.
Vô Danh ngồi xổm bên cạnh sư tôn, tuy song quyền nắm chặt nhưng cũng không lên tiếng.
– Cơ hội tốt đây rồi.
Sát tâm Vân Phi Dương nổi lên.
Nhưng vừa muốn động thủ, chỉ thấy cuối lồng giam đột nhiên mở ra, một tòa đấu trường xuất hiện.
– Rống ——
Một tiếng gào thét truyền đến.
Linh Niệm của Vân Phi Dương đảo qua thấy một con thú mọc ra hai đầu, giống như chó sói!
Da thịt toàn thân Song Đầu Lang thú đỏ thẫm, dưới tứ chi có hỏa diễm bốc lên, nhìn qua rất bất phàm.
Song đầu Hỏa Lang.
Nó tồn tại ở Thần Giới, thuộc về sinh vật cấp thấp nhất, cùng cấp với sói hoang phổ thông ở Vạn Thế Đại Lục.
Nhưng.
Một thú rừng Thần Giới bình thường xuất hiện tại Phàm Giới cũng đến Bát phẩm, có thể so với tồn tại Vũ Thần!
Đầu tiên là Dực Tộc.
Bây giờ lại xuất hiện một đầu hung thú đến từ Thần Giới, điều này khiến Vân Phi Dương không thể không hoài nghi, bên trong đảo Thần Cấm có tồn tại hậu duệ Thần tộc!
– Rống!
Song Đầu Hỏa Lang nổi giận gầm lên một tiếng, mở to hai miệng phun ra hỏa cầu, mục tiêu chính là Vân Phi Dương.
“Oanh!”
Địa lao nhất thời nổ tung.
Vân Phi Dương và sư đồ Tư Không Minh đã xuất hiện trong đấu trường, thần sắc dần trở khó coi.
Hung thú có thể so với Vũ Thần để bọn hắn hiểu rõ, muốn vượt qua hai canh giờ phi thường khó khăn.
– Uy.
Vân Phi Dương hô:
– Hai người chúng ta chỉ sợ không phải đối thủ của đầu hung thú này, không bằng hợp tác đi.
– Hợp tác?
Tư Không Minh cười lạnh một tiếng.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
– Nếu như ngươi cảm thấy trạng thái bây giờ của mình có tự tin vượt qua hai canh giờ, có thể không hợp tác.
Tư Không Minh trầm mặc.
Trong đống tuyết, do che chở cho đồ nhi, hắn hao phí không ít thuần linh lực, giờ đi chống lại con sói hai đầu trước mặt, xác thực có chút khó khăn.
– Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
– Giữa ta với ngươi có thù oán gì chờ ra ngoài lại nói, hiện tại vẫn nên liên thủ, lấy sống sót làm trọng.
Hắn mới không muốn hợp tác với Tư Không Minh đây.
Nhưng không gian sàn đấu không lớn, không phối hợp, lấy lực lượng của Vân Phi Dương, thật khó chống lại Vũ Thần Song Đầu Hỏa Lang.
Đương nhiên.
Có thể phóng thích Thần lực.
Chỉ là.
Còn chưa thăm dò đến cuối đường đảo Thần Cấm, rất nhiều câu đố chưa được cởi ra, lãng phí át chủ bài quá sớm, gặp chuyện phía sau thì làm sao bây giờ?
Tư Không Minh trầm mặc một hồi, nói:
– Hợp tác thế nào?
Tên này thỏa hiệp.
Giai đoạn hiện tại, lực lượng một cá nhân hiển nhiên không đáng tin, vì sống sót, hợp tác mới là vương đạo.
– Chuyển.
Vân Phi Dương nói.
– Chuyển?
Tư Không Minh một mặt mờ mịt.
Vân Phi Dương nói:
– Con thú này có hai đầu, cũng có hai tư duy, chúng ta luân phiên vây lấy bọn chúng, có thể quấy nhiễu hành động của nó.
Sinh trưởng ở Thần tộc, hắn vẫn nhớ nhược điểm của song đầu Hỏa Lang.
Tư Không Minh có chút chần chờ.
Dùng phương pháp gây rối như thế, đi đối phó một đầu hung thú có thể so với Vũ Thần, nghe thế nào cũng không đáng tin a.
– Rống!
– Rống!
Nhưng vào lúc này, Song Đầu Hỏa Lang lại phun ra hai đạo hỏa cầu, phân biệt công kích Vân Phi Dương và Tư Không Minh.
– Xoát!
Vân Phi Dương né trước một bước, tiếp theo quát:
– Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian!
– Đáng giận!
Tư Không Minh kẹp lấy Vô Danh, bắt đầu dựa theo yêu cầu Vân Phi Dương, bắt đầu chạy vòng vòng.
– Xoát xoát!
Hai người không ngừng chạy, khi thì giao thoa, khi thì tách ra.
– Rống!
Song Đầu Hỏa Lang gào thét một tiếng, một cái đầu muốn truy Vân Phi Dương, một cái đầu muốn đi truy Tư Không Minh, nhất thời mất đi ăn ý, sững sờ ngay tại chỗ.
– Đuổi theo tiểu tử kia!
– Đuổi theo lão gia hỏa kia!
Hai cái đầu nói lên tiếng người, trong thanh âm có vẻ khó chịu.
– Nghe ta!
– Nghe ta!
Hai đầu nhất thời tranh chấp.
– Cái này cũng được?
Khóe miệng Tư Không Minh co giật, đồng thời thầm nghĩ:
– Hắn làm sao biết nhược điểm của Song Đầu Lang?
– Ngươi đừng quấy rối!
– Là ngươi đang quấy rối đó!
– A a!
Hai cái đầu tranh chấp không thôi, sau cùng bắt đầu dùng cụng đầu nhau, thời gian cũng chầm chậm trôi qua, khoảng cách hai canh giờ, chỉ còn chưa tới một phút.
– Đừng cãi nữa!
– Chúng ta nuốt tên tiểu tử kia trước rồi lại đi tên già.
– Vì cái gì không nuốt tên già trước!
– Ngươi đần à, nhỏ tuổi thịt mềm, đương nhiên ăn ngon hơn!
– Có lý!
Hai cái đầu đột nhiên thống nhất tư tưởng, ánh mắt cùng nhau khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, nhanh chóng cất bước đuổi theo.
– Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương mắng một tiếng, lúc này hô:
– Thời gian cũng không còn nhiều, hai người chúng ta cùng một chỗ đánh tới.