Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 664
Vô Danh chết.
Thực ra
Năm đó, nếu Tư Không Minh không xuất hiện kịp thời, hắn sớm đã chết trong tay Vân Phi Dương, nếu tính ra thì đã sống lâu thêm một đoạn thời gian.
Nếu như chỉ biết mình biết ta, an tâm tu luyện.
Lấy tính cách Vân Phi Dương, chưa chắc sẽ nhớ tới hắn, hết lần này tới lần khác, lại đi vào Đảo Thần Cấm, còn có muốn báo thù rửa hận.
Quả thật là Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa lại xông vào.
Cho nên.
Vô Danh chết là kết cục đã định, tránh thoát mùng một vẫn không thể nào tránh mười lăm.
Chỉ có thể trách hắn đắc tội Vân Phi Dương, một gia hỏa không có nhân từ, có thù tất báo.
Đương nhiên.
Tư Không Minh cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
Hắn xem thường Vân Phi Dương.
Cũng không nghĩ tới, tên này lại chống được hỏa cầu 70 ngàn trọng mà không sao, tuỳ tiện mạt sát đồ nhi Vũ Hoàng của mình.
– Lão thất phu!
Vân Phi Dương tiện tay vứt thi thể Vô Danh qua một bên, quanh thân hiện ra Ma khí cuồn cuộn khủng bố, âm u nói:
– Người tiếp theo chính là ngươi!
Giải quyết trẻ.
Giờ tới già, dù sao, đối phương mới là uy hϊế͙p͙ lớn nhất!
Sát tâm Vân Phi Dương nổi lên.
Cũng chỉ khi nào muốn giết người, quanh người hắn mới hiện ra Ma khí âm u.
– Vân Phi Dương!
Tư Không Minh tức muốn rách cả mí mắt.
Thân là nửa bước Vũ Thần, cả đời hắn chỉ nhận qua một tên đồ đệ, yêu chiều có thừa, bây giờ trơ mắt nhìn thấy đồ nhi mình yêu thương bị giết, khẳng định lửa giận ngút trời!
– Xoát!
Đột nhiên, Vân Phi Dương xông lên đấm ra một quyền, ngưng tụ 30 ngàn trọng thuần linh lực!
– Đồ Tiên Chỉ!
Tư Không Minh giơ tay lên, linh khí ngưng tụ trên ngón trỏ, cuồng bạo linh khí nhất thời bạo phát.
Bất quá.
Do thương thế quá năn, cường độ một kích này chỉ có 30 ngàn trọng.
– Oanh!
Vân Phi Dương dựa vào cường độ nhục thân đụng nát lưu quang, vẫn giết tới đối phương đánh.
Tư Không Minh thấy thế, lúc này thi triển thân pháp né qua một bên.
Vốn định tiếp tục thi triển vũ kỹ.
Nhưng nhìn thấy sau lưng Vân Phi Dương, nhóm người Tứ Hải Kiếm Đế đang chạy tới, hắn không chút do dự bỏ chạy.
Gia hỏa này vẫn rất bình tĩnh.
Không vì đồ nhi chết mà triệt để bạo tẩu, vẫn biết xem xét thời thế.
Một nửa bước Vũ Thần bị thương, không thể uy hϊế͙p͙ Vân Phi Dương, nhưng nếu như muốn chạy, cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy mất.
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế chạy tới, trên người bọn họ dính đầy huyết dịch, mấy người Long Chấn Vũ cũng đều bị thương.
– Sư tôn, các ngươi làm sao thế?
Vân Phi Dương hỏi
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Một đường giết tới, gặp được không ít hung thú cường đại.
Từ cầu treo xông đến đây.
Đối với bọn hắn mà nói, quả thực khổ không thể tả.
Bởi vì, những quần thể hung thú như bầy Tri Chu liên tiếp xuất hiện.
Cũng may thực lực họ mạnh mẽ, chỉ bị thương, cũng không có tổn thất lớn.
– Đồ nhi, ngươi không sao chứ?
Tứ Hải Kiếm Đế thấy sắc mặt Vân Phi Dương có chút suy yếu, hỏi thăm.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương ngồi xuống, nói:
– Bị một vết thương nhỏ.
– A?
La Mục nhìn thấy thi thể Vô Danh, phẫn nộ nói:
– Là tên này!
Thời điểm thiên tài thi đấu, hai người đấu qua, La Mục bị hành cực thảm, tự nhiên thống hận đối với Vô Danh.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Đồ nhi, là ngươi giết?
– Ừm.
Vân Phi Dương nói:
– Đáng tiếc, lão thất phu Tư Không Minh kia đã chạy, nếu không, hắn cũng sẽ chết chung.
Đám người Tứ Hải Kiếm Đế nhất thời trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ vừa rồi Vân Phi Dương giao thủ cùng Tư Không Minh, đối phương không địch lại, đào tẩu?
Sẽ chết chung?
Khóe miệng mọi người co giật.
Một Thánh Đế cấp sơ kỳ, nửa bước Vũ Thần, quá khó tin đi.
Như nhìn thấy suy nghĩ của bọn họ, Vân Phi Dương kể lại sự tình đã xảy ra một lần.
Biết được Tư Không Minh bị thương, tu vi giảm lớn.
Mọi người lúc này mới đỡ kinh ngạc.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Lão tặc này từ trước đến nay âm ngoan độc ác, lần này không giết được hắn, về sau tất trở thành một mốt họa lớn.
Tái Mẫu Đơn và Hỏa Linh Thánh Quân đồng ý, bọn họ là người cùng thời với Tư Không Minh, tiếp xúc không ít.
Biết rõ tính cách tên kia, người nào đắc tội hắn, kết cục rất bi thảm.
Một trăm năm trước.
Có một tiểu gia tộc mạo phạm hắn, kết quả toàn tộc bị diệt.
Việc này từng gây nên oanh động to lớn, Chấp Pháp Tháp cũng chỉ phê bình một phen rồi qua loa cho qua.
Công bình công chính.
Là nhằm vào người yếu.
Mà Tư Không Minh loại cường giả đứng đầu này, bọn họ cũng chỉ có lòng không đủ lực.
– Sư tôn yên tâm.
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh băng, nói:
– Lão thất phu kia tuyệt sẽ không thể còn sống rời khỏi Đảo Thần Cấm.
Tên này cũng là người có thù tất báo.
Đồng thời hiểu rõ, nếu như không thể giết chết được cường giả nửa bước Vũ Thần, về sau khẳng định sẽ có phiền toái rất lớn.
Nếu như quang minh chính đại chém giết cũng không có gì quan trọng, chỉ sợ tên kia giở trò quỷ kế sau lưng.
Trong một một khu vực nào đó.
Tư Không Minh bị thương ngồi xếp bằng xuống, trong ánh mắt lóe sát cơ ngập trời.
– Vân Phi Dương!
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
– Giết đồ nhi ta, lão phu cùng ngươi không chết không thôi!
Tư Không Minh triệt để nhớ thương tới hắn.
Đương nhiên.
Trải qua sự việc vừa rồi.
Hắn cũng biết thực lực kẻ này không tệ, thương thế mình mặc dù khỏi hẳn cũng rất khó giết chết.
– Chỉ có thể tìm cơ hội.
Tư Không Minh hơi chút khôi phục, đứng lên lần nữa, tiếp tục tiến lên.
Bọn người Vân Phi Dương thì nghỉ ngơi tại chỗ
Trong khoảng thời gian này.
Lần lượt có rất nhiều cường giả thông qua cầu treo tới đây.
Gần sáu ngàn người tiến vào Đảo Thần Cấm.
Đi qua trùng điệp cửa khẩu khảo nghiệm, có thể đi đến đây chỉ còn lại có hai trăm người, tu vi đều từ Hoàng Cấp trở lên.
Đương nhiên.
Rất nhiều võ giả sau khi trải qua Băng Vũ tập kích, đã triệt để bị dọa sợ, bọn họ từ bỏ thăm dò, bắt đầu trở về.
Đến thời điểm nguy hiểm trùng điệp.
Trở về cũng nguy hiểm trùng điệp.
Bọn họ lại phải lần lượt trải qua sinh tử, chân chính có thể trở về bãi biển, khẳng định chỉ có số rất ít, mà không phải dựa vào thực lực, mà chỉ dựa vào vận khí!
– Lão Hầu!
Tham Cật Thánh Quân đi tới, vẻ mặt đau khổ nói:
– Các ngươi còn tính toán tiếp tục thăm dò?
Tên này cũng bị dọa sợ, hắn muốn rời đi, nhìn xem có thể tìm được bạn cùng trở về hay không, dạng này lại càng dễ thành công.
-Tiếp tục.
Tứ Hải Kiếm Đế đáp.
Tham Cật Thánh Quân nhất thời im lặng.
Có thể xuyên qua khu vực cầu treo đã rất khó khăn, lại muốn đi vào chỗ sâu hơn, khẳng định sẽ chết người.
– Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương đứng lên, qua một canh giờ điều tức, thương thế hắn đã khôi phục.
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế tiếp tục tiến lên.
Các cường giả khác cũng do dự, cuối cùng lựa chọn đuổi theo. Dù sao, dựa theo cước trình, đã gần tiếp cận vào trung tâm đảo, cứ như vậy từ bỏ thì quá đáng tiếc.
Đêm tối tiến đến, ánh trăng trên cao.
Vân Phi Dương cùng hơn hai trăm cường giả đứng đầu đi qua mặt đất vào một mộ địa âm u, nơi này có rất nhiều mộ bia cùng từng nấm mồ, nhưng trên tấm bia không có khắc cái gì cả.
– Oa oa ——
Một đám quạ đen đứng trên bia mộ, không ngừng kêu la khiến người ta rùng mình.
– Không có quỷ đó hức?
La Mục lạnh run. Vân Phi Dương lên tiếng.
– Nơi này rất quỷ dị, mọi người phải cẩn thận.
Nói xong tiến về trước một bước.
Tứ Hải Kiếm Đế không dám khinh thường, đi theo phía sau, tu vi phóng thích, tùy thời ứng đối tình huống đột phát.
– Phốc!
Quạ đen bị quấy nhiễu, nhao nhao bay lên.
Rất nhiều cường giả giật mình.
Nếu như tại đại lục, đi vào nghĩa địa, coi như Vũ Đồ cũng không sợ, mấu chốt là Đảo Thần Cấm này quá khủng bố!
– A ——
Đột nhiên, một tiếng hét thảm truyền ra vạch phá đêm tối.