Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 661
– Tê tê.
Từng đầu nhện đáng sợ bò tới phát ra tiếng âm u, lít nha lít nhít con mắt lấp lóe u quang, hiển nhiên, kẻ đến không thiện.
Tái Mẫu Đơn nói:
– Đây là Thất phẩm Đa Mục Tri Chu.
Thất phẩm.
Nói cách khác có thể so với Thánh cấp!
– Răng rắc.
Vân Phi Dương nắm đầu quyền, nói:
– Những con nhện này xem ra không chào đón chúng ta, giải quyết nhanh thôi.
Bọn người Long Chấn Vũ nhao nhao bạo phát tu vi
Một trăm đầu Thất phẩm Tri Chu chỉ có thể so với Thánh cấp sơ kỳ, còn không đến mức hù dọa mọi người.
– Lên.
Vân Phi Dương quát lạnh một tiếng.
– Keng!
Độc Cô Cần tiến lên đầu tiên, Thái Thường kiếm xuất vỏ, xẹt qua một đạo kiếm khí lạnh lùng xông đến con nhện đang lao tới, liền quét gãy hai chân nó.
– Tê!
Nó phun ra tơ độc!
– Vù vù!
Độc Cô Cần chém ra thêm mấy đạo kiếm khí, chặt đứt bảy tám phần, tiếp theo chém một nhát từ trên xuống dưới, đầu Tri Chu kia bị chém thành hai nửa.
Trước mặt Kiếm Đế, Đa Mục Tri Chu có thể so với Thánh cấp sơ kỳ hoàn toàn không có lực chống lại.
– Oanh!
Một phương khác, Long Chấn Vũ lăng không mà lên, hai tay hợp lại cùng nhau, cực quang lấp lóe bay ra đánh con nhện nổ nát vụn.
– Phiến Vũ!
Mạc Văn Hiên không cam lòng yếu thế, cây quạt ngày thường treo bên hông đột nhiên bay ra hình thành một đạo lưu quang, nhẹ nhõm giải quyết con nhện còn lại.
Ba người xuất thủ.
Trong khoảnh khắc chém giết ba con nhện khiến cho bọn người Tứ Hải Kiếm Đế gật đầu tán thưởng.
Thế hệ tuổi trẻ tuấn kiệt này của Vạn Thế Đại Lục cực kỳ ưu tú, nếu như tiếp tục trưởng thành, khẳng định sẽ siêu việt đám lão gia hỏa bọn họ.
Quả nhiên.
Trường giang sóng sau đè sóng trước, một làn sóng cao hơn một làn sóng.
– Oanh!
– Xoát xoát!
Tu vi đám người Tứ Hải Kiếm Đế toàn diện bạo phát.
Những thiên tài thế hệ trước này có thực lực càng mạnh mẽ hơn, hoàn toàn có thể lấy một địch năm.
Tỉ như Hỏa Linh Thánh Quân được ngọn lửa bao phủ, nhiệt độ xung quanh kịch liệt gia tăng, một quyền vung lên, hỏa cầu bay ra trực tiếp đánh một con nhện thành mảnh nhỏ.
– Chậc chậc!
Vân Phi Dương cảm thán:
Hỏa diễm của nàng rất phổ thông nhưng lĩnh ngộ đối với hỏa lại cực cao.
– Xoát xoát!
Đột nhiên, Tái Mẫu Đơn tiến lên một bước, hai tay vung lên, thấy vô số ám khí bay ra.
– Đinh đinh!
Từng đầu nhện bị đâm xuyên.
Vân Phi Dương dùng Linh Niệm tìm kiếm thì thấy những ám khí rơi trên mặt đất là ngân châm, đỉnh đầu có hình dáng hoa mẫu đơn.
Nguyên lai, Mẫu Đơn Thánh Quân am hiểu dùng ngân châm giết địch.
Tứ Hải Kiếm Đế cường hãn không cần nói, hắn ra tay, kiếm khí ngưng tụ giữa ngón tay, như chặt đồ ăn chém một con nhện thành tám khối.
Còn sư tôn của La Mục, Hôn Nha đạo nhân.
Hắn lấy ra một cái phất trần từ bên hông, nhảy đến trước mặt một con nhện mà quơ múa, trong miệng liên tục lảm nhảm cái gì đó.
Chợt nhìn.
Thật giống như một tên đạo sĩ đang làm phép trừ yêu.
Mọi người điều thi triển thần thông đánh giết Đa Mục Tri Chu.
Bất quá.
Khó xử nhất còn là La Mục và Vân Lịch.
Hai người một am hiểu cận chiến, một am hiểu đánh lén, nhưng đối mặt đám móng vuốt, lại có độc, cuối cùng chỉ có thể giương mắt nhìn, không dám xông lên.
– Tiếp lấy!
Đột nhiên, Vân Phi Dương hô.
– Xoát xoát!
Hai trường mâu bay tới, bọn họ tiếp vào tay.
– Phốc!
Binh khí nơi tay, La Mục và Vân Lịch trực tiếp giết qua, không nghĩ tới, trường mâu phi thường cường hãn, hơi dùng lực đã xuyên thủng thân thể một con tri chu.
Trường mâu Vân Phi Dương xuất ra là vũ khí mà Thạch Vệ trong Vũ Thần động phủ sử dụng.
Phẩm chất cực cao, vô cùng sắc bén.
La Mục tức miệng mắng to:
– Ngươi nha! Có vũ khí tốt như vậy sao không lấy ra trong lúc bị phát, ngược lại dùng chúng ta làm vũ khí!
– Bớt nói nhảm, nhanh lên giết cho ta!
Vân Phi Dương diệt một con nhện, lạnh giọng quát.
Tốt thôi!
La Mục và Vân Lịch phát tiết cổ lửa giận này trên thân đám nhện, liều mạng đâm, liều mạng đâm, giống như đâm không phải nhện mà là Vân Phi Dương!
Trăm tri chu tuy nhiều.
Nhưng trước mặt những Thánh cấp võ giả có thực lực mạnh mẽ, hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Mấy chục con vẫn lạc, tuôn ra không ít Thất phẩm tinh hạch.
Vân Phi Dương đại hỉ.
Vừa giết vừa thu tinh hạch vào Phi Dương đại lục, tâm lý thầm nghĩ:
– Lão tử lấy tinh hạch, không có lấy cấm thuật, cũng không tính vi phạm điều lệ.
Mọi người đang giết hăng say.
Đột nhiên.
Khắp nơi run rẩy.
Một con nhện cao tầm mười trượng chầm chậm bò đến, phảng phất như một tòa núi nhỏ đang di động.
– Thật lớn!
Vân Lịch cả kinh nói.
Mọi người cũng nghiêm nghị.
Rất hiển nhiên, đầu đại chi tru này có cấp bậc cao hơn hẳn những đám thông thường, cao hơn Thánh cấp.
Tái Mẫu Đơn ngưng trọng nói:
– Là Đa Mục Tri Chu Vương.
– Quản nó là Vương hay là Nữ hoàng!
La Mục tiến lên.
Trường mâu sắc bén trong tay làm hắn rất tự tin.
– Tê!
Đột nhiên, Tri Chu Vương mở miệng phun một tấm lưới lớn ra ngoài!
– Không tốt!
La Mục giật mình, lúc này phanh lại, lăn về phía sau một vòng mới miễn cưỡng tránh được lưới lớn.
Sau khi lưới to hạ xuống, mặt đất truyền đến tiếng tư tư, bùn đất bị ăn mòn thành cái rỗ.
Khóe miệng mọi người co giật.
Bùn đất cũng có thể ăn mòn, lưới nhện này khẳng định có độc tính rất mạnh, nếu dính phải chắc không xong.
– Xoát.
Vân Phi Dương bay tới, đối mặt Tri Chu Vương, nói:
– Nhện con giao cho các ngươi, con này ta giải quyết.
– Tốt!
Mọi người không nói nữa, nhao nhao tách ra giết tới mấy chục con nhện còn lại.
– Đại gia hỏa!
Vân Phi Dương giơ trường mâu, cười nói:
– Nhìn phẩm chất ngươi cũng không thấp, trong thân thể nhất định có Tinh hạch càng cao, lão tử hôm nay muốn lấy!
– Tê tê!
Tri Chu Vương đạt tới Thất phẩm cao cấp đã thông linh, vô số ánh mắt tản mát ra nộ khí âm u, tiếp đó phun Độc Võng tới.
Vân Phi Dương cũng không né tránh, hắn giơ trường mâu trực tiếp xuyên thủng Độc Võng.
Bất quá.
Tia lưới bị cắt ra rơi xuống dính trên người hắn, y phục nhất thời bị ăn mòn, hiện ra từng làn khói xanh.
– Tiểu tử này!
Chém giết một con chi tru, Tứ Hải Kiếm Đế nhìn thấy đồ nhi mình bị Độc Võng dính vào, nhất thời sợ hãi.
Sắc mặt của những người khác cũng biến hóa.
Độc tố mạnh như thế, tên này không có vấn đề gì chứ?
Không có vấn đề!
Hắn vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, sao lại sợ độc tố ăn mòn.
– Xoát!
Vân Phi Dương không nhìn độc tố ăn mòn, hai tay nắm trường mâu, phá vỡ Độc Võng xông ra, ngưng tụ 30 ngàn trọng thuần linh lực hung hăng đâm về phía đầu Tri Chu Vương.
– Phốc!
Trường mâu tinh chuẩn đâm vào đỉnh đầu Tri Chu Vương.
Vân Phi Dương gác trường mâu trên vai nhấc về phía trước, Tri Chu Vương như ngọn núi nhất thời bay lên, sau đó ầm một tiếng ngã trên mặt đất.
– Xoát!
Máu tươi cùng óc phun trào.
Chịu đựng mùi vị khiến người ta buồn nôn, Vân Phi Dương đâm trường mâu vào trước ngực Tri Chu Vương, một khỏa tinh hạch bay ra.
– Hưu!
Thu tinh hạch vào Phi Dương đại lục, Vân Phi Dương đứng tại chỗ, khóe môi nhếch lên nụ cười, còn về tia lưới dính trên người, chỉ ăn mòn y phục của hắn.