Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 660
Có hơn bốn ngàn võ giả tiến vào đất tuyết.
Trải qua một ngày một đêm bị Băng Vũ oanh tạc, võ giả chết ở đây ít nhất cũng phải ba ngàn!
Những võ giả còn sống đều có thực lực mạnh mẽ và cùng chụm lại một chỗ chống đỡ mới được.
Nhân số thương vong thực rất khủng bố.
Khó trách bọn người Vân Phi Dương vừa đi ra trận pháp nhìn thấy thi thể chết thảm đầy đất, thần sắc trở nên khó chịu.
Trải qua tai nạn lần này.
Dù Thánh cấp cường giả cũng cực độ suy yếu ngã trên mặt đất, há mồm thở dốc.
Có thể thấy được, một ngày một đêm chống lại băng vũ thực quá mệt mỏi, nếu như tiếp tục mấy canh giờ, chỉ sợ sẽ toàn diệt.
– Ai.
Tứ Hải Kiếm Đế thởi dài.
– Đây chính là Đảo Thần Cấm, sinh mệnh ở chỗ này yếu ớt đến đáng thương.
Tái Mẫu Đơn nói:
– Nhờ có trận pháp của Vân tiểu tử, nếu không, dù chúng ta có thể hóa giải nguy cơ, cũng sẽ phải trả cái giá rất lớn.
– Không sai.
Hỏa Linh Thánh Quân đồng ý.
– Ừm?
Tái Mẫu Đơn nói tiếp:
– Vân tiểu tử đâu?
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế nghe vậy mới ý thức được Vân Phi Dương đứng bên cạnh mình đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Xoát!”
Bên trong đất tuyết, Vân Phi Dương cực tốc mà đi, Linh Niệm bao phủ xung quanh, trong mắt lóe ra sát cơ.
Sau khi Băng Vũ tập kích qua đi.
Tên nửa bước Vũ Thần và đồ đệ hắn kia nhất định sẽ đang vô cùng suy yếu.
Lúc này là thời cơ động thủ tốt nhất!
Đáng tiếc.
Tìm nửa ngày, ngay cả thi thể cũng dò xét mấy lần nhưng lại không phát hiện ra Tư Không Minh và Vô Danh.
– Kỳ quái.
Vân Phi Dương khó hiểu.
– Hai người này cũng phải tiến vào đây chứ, làm sao không thấy bóng dáng?
Hắn không nghĩ rằng đường đường là cường giả nửa bước Vũ Thần sẽ bị băng khối oanh thành vụn thịt, có lẽ hai người đã tránh thoát băng khối tập kích và đã tiếp tục tiến lên phía trước.
– Phi Dương ca!
La Mục đuổi theo, hỏi:
– Ngươi đang tìm cái gì thế?
– Không có gì.
Vân Phi Dương thuận miệng đáp, sau đó trở về đội ngũ.
Trải qua Băng Vũ tập kích, ngàn cường giả còn sống sót tiêu hao nghiêm trọng, chỉ có thể điều dưỡng nghỉ ngơi tại chỗ.
Bọn người Vân Phi Dương được trận pháp bao phủ không bị ảnh hưởng quá lớn, cho nên tiếp tục lên đường.
Rất nhanh.
Bọn họ đã đi qua đất tuyết.
Hiện ra trước mắt là một cầu treo rất dài, phía dưới nó là thâm uyên hắc ám vô tận.
– Đồ nhi.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Vi sư năm đó tới đây cũng không tiến vào tiếp, đằng sau có nguy hiểm gì thì chỉ có thể tự mình thăm dò.
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu, muốn đi lên cầu.
– Phi Dương ca.
La Mục sụp đổ nói:
– Chúng ta vẫn nên rút lui đi, dù sao cũng cầm không ít Ngân giản rồi.
– Đúng đúng.
Vân Lịch nói:
– Không cần thăm dò tiếp đâu.
Hai người có chút e sợ.
Dù sao, nguy hiểm không biết là đáng sợ nhất.
Vân Phi Dương bước vào cầu, nói:
– Các ngươi có thể trở về.
Tứ Hải Kiếm Đế và Tái Mẫu Đơn cũng đi theo, ba người Long Chấn Vũ cũng không do dự đuổi theo.
Bọn họ cũng rất sợ.
Nhưng càng hiếu kỳ trong chỗ sâu nhất Đảo Thần Cấm có cái gì.
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt chiếm thượng phong, mặc dù biết rõ có thể sẽ chết cũng nghĩa vô phản cố mà đi thăm dò.
– Móa, các ngươi điên hết rồi!
La Mục và Vân Lịch mắng một tiếng, cắn răng đuổi theo.
Sợ cọng lông.
Cùng lắm là chết, dù sao có Vân Phi Dương chôn cùng.
“Két —— “
Mọi người bước trên cầu truyền phát thanh âm quỷ dị, nếu người bình thường chỉ sợ đã bị dọa đái ra quần.
“Ô ô!”
Đột nhiên, bên trong vực sâu vạn trượng truyền đến tiếng kêu quỷ dị, sau đó, khí lưu cuồn cuộn xông lên trên.
Vân Phi Dương cau mày quát:
– Nắm chặt dây xích!
“Ba ba ba!”
Mọi người nhanh chóng bắt lấy dây xích, ổn định thân thể.
“Vù vù!”
Cuồng bạo phong lưu từ phía dưới xông lên, thổi cây cầu lay động kịch liệt, bọn người Vân Phi Dương bị lắc đến choáng váng.
Cũng may.
Sớm đã nắm chặt dây xích.
Mọi người cũng không bị gió cuốn đi.
Dát.
Cuồng phong không còn.
Chiếc cầu dần dần ổn định lại.
Mọi người thở một hơi dài nhẹ nhõm, gặp cái này mà vội vàng không kịp chuẩn bị sẽ trực tiếp bị cuốn bay, ngã vào vực sâu vạn trượng a.
Có lẽ rơi xuống không chết, nhưng trời mới biết phía dưới có đồ vật đáng sợ gì tồn tại.
“Vù vù —— “
Vừa mới bình tĩnh, phía dưới lần nữa truyền đến âm thanh cuồng phong.
Vân Phi Dương sụp đổ quát:
– Lại tới!
“Ba ba ba!”
Mọi người lần nắm chặt dây xích.
“Ô ô!”
Cuồng phong gào thét như gào khóc thảm thiết.
Lần này còn lớn hơn trước đó, tốc độ gió cũng mạnh hơn, thổi đầu tóc đám người rối loạn, hai mắt cũng không thể mở ra.
Dát.
Phong lưu lần nữa dừng lại.
Vân Phi Dương vừa mở mắt ra cảm giác được một vật rơi vào trong tay, cúi đầu nhìn lại thì thấy đó là một kim sắc thẻ tre.
Kim Giản?
Vân Phi Dương nhất thời có chút mơ hồ.
Chẳng lẽ, dưới vực sâu vạn trượng có Kim Giản, theo cuồng phong đột kích bị thổi lên đây?
Thời điểm hắn đang cân nhắc.
Đợt cuồng phong thứ ba lần nữa gào thét mà đến.
Vân Phi Dương ổn định thân hình, phóng thích linh niệm tỉ mỉ quan sát, quả nhiên thấy bên trong phong lưu mang theo rất nhiều thẻ tre, bên trong không thiếu Kim Giản!
“Ba.”
Vân Phi Dương thừa dịp thời khắc phong lưu chưa cuốn tới, phóng thích thuần linh lực thành hình bàn tay bắt lấy mấy cái Kim Giản!
“Hô!”
Vừa thu tay lại, phong lưu đã xông lên.
Cầu treo bị thổi bay, cường độ lớn hơn vừa rồi.
Không được.
Tiếp tục như vậy.
Sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn bay.
Cuồng phong đợt thứ ba dừng lại.
Cầu treo còn không chưa vững chắc, Vân Phi Dương đã hô:
– Nhanh tiến lên!
“Xoát!”
Mọi người bạo phát tu vi, chạy về phía trước như điên, tốc độ tuyệt đối là nhanh nhất trong cuộc đời mình!
“Vù vù!”
Bên trong vực sâu vạn trượng, gió to gào thét mà lên.
Ngay tại thời điểm cầu treo lần nữa bị cuốn lên, bọn người Vân Phi Dương đã vọt tới cuối đường.
“A —— “
La Mục đột nhiên kêu to.
Tên này chạy sau cùng, vừa đi ra một bước đã bị cuồng phong cuốn lên, cắm xuống vực sâu vạn trượng.
– Không tốt!
Vân Phi Dương lúc này quay người, nhảy lên bạo phát thuần linh lực hình thành đại thủ kéo La Mục trở về.
Bất quá.
Quán tính quá lớn.
Thân thể hắn không bị khống chế, bay thẳng vào thâm uyên bên dưới.
“Ba.”
Tứ Hải Kiếm Đế đưa một tay bắt tới, ngăn chặn Vân Phi Dương.
“Ba ba!”
Đằng sau, bọn người Tái Mẫu Đơn nhao nhao tiếp sức, người nắm lấy người, lúc này mới chúng sức lôi Vân Phi Dương trở lại.
“Phù phù.”
La Mục ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển như, chuyện vừa rồi phát sinh rất ngắn, nhưng giống như chạy một vòng trên sinh tử lộ.
– Mẹ ơi.
Bắp chân hắn run lẩy bẩy, nói:
– Thật đáng sợ, ta cứ nghĩ rằng mình đã chết a.
Vân Phi Dương bị kéo trở về, cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thầm nghĩ:
– Dưới vực sâu khẳng định tồn tại một sinh vật nào đó rất đáng sợ.
Lúc còn trên cầu.
Hắn không cảm giác được phía dưới có cái gì.
Nhưng lúc cứu La Mục, thân thể treo giữa không trung có thể rõ ràng phát giác được, trong gió có yêu khí cường đại.
– Đồ nhi.
Lúc này, Tứ Hải Kiếm Đế cắt ngang suy nghĩ của hắn.
– Chúng ta gặp phiền phức.
– Hả?
Vân Phi Dương xoay người.
Phía trước, trên đường bằng phẳng, từng đầu sinh vật giống nhện đang bò tới.
Chúng nó còn to hơn con người, cao khoảng ba trượng, trên đầu lít nha lít nhít con mắt, chúng tản mát ra u quang âm u, còn về số lượng, đại khái khoảng 100!
– Đây là…
Tái Mẫu Đơn ngưng trọng nói:
– Thất phẩm Đa Mục Tri Chu.