Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 659
– Đồ nhi, không có sao chứ?
“…”
– Ngài thử xem nghĩ coi ta có bị sao không?
“Ô ô ô…”
La Mục ngồi chồm hổm trên mặt đất gào khóc.
Ta bị lấy ra làm vũ khí, ngài còn hỏi ta có sao không, sư tôn ơi là sư tôn!
“Ai.”
Hôn Nha đạo nhân thở dài một hơi.
– Không nghĩ tới thân thể ngươi mạnh như thế. Xem ra về sau vi sư nên cân nhắc việc lấy ngươi làm binh khí dùng mới được.
“Phù phù.”
La Mục ngã xuống đất, hữu khí vô lực nói:
– Ta muốn thoát ly quan hệ thầy trò với ông!
Tên này còn tốt.
Chí ít có người quan tâm.
Thương tổn nhất vẫn là Vân Lịch, hắn ngồi xổm trên thạch đầu, một bên oa oa sùi bọt mép, một bên rơi lệ.
Mẹ nó chứ.
Lão tử là người không phải vũ khí của Vân Phi Dương ngươi!
Hai người tuy phàn nàn, nhưng không thể không thừa nhận, tự mình làm binh khí có thể thông qua trừng phạt, có thể còn sống đi ra, chịu chút ủy khuất cũng không sao.
– Nhân loại.
Dực Nhân Thần Vệ lạnh lùng lên tiếng:
– Nhớ kỹ, không được lòng tham không đáy, nếu không, bản Thần vệ sẽ chế tài ngươi.
“A.”
Vân Phi Dương ứng một tiếng.
– Chúng ta đi.
Thần Vệ mang theo mấy trăm Dực nhân bay đi, sau khi bọn họ rời đi, khu vực tiếp theo cũng được mở ra.
“Xoát!”
Vô số cường giả nhao nhao tiến về phía đó.
Tư Không Minh trừng Vân Phi Dương một chút, sau đó dẫn Vô Danh tiến về khu vực tiếp theo.
Không thể chứng kiến cảnh tên kia bị giết, sư đồ hai người rất khó chịu, không sao, còn có nhiều cơ hội khác.
Cử động hai người đều nằm trong mắt Vân Phi Dương, hắn thản nhiên nói:
– Xem ra sư đồ hai người này hận ta thấu xương a.
– Tìm cơ hội tiên hạ thủ vi cường, để bọn hắn vĩnh viễn lưu lại đảo Thần Cấm.
Đối với nguy hiểm trước mặt, Vân Phi Dương sẽ không chờ đến lúc bọn họ chơi mánh khóe trước mình.
Đã phát hiện uy hϊế͙p͙ tiềm ẩn thì nhất định phải nhanh chóng giải quyết, miễn cho thời khắc mấu chốt, sẽ vướng tay vướng chân.
Vô số cường giả đều tiến về khu vực tiếp theo, Vân Phi Dương đi qua hỏi thăm.
– Hai ngươi không có sao chứ?
“Phù phù.”
“Phù phù.”
La Mục và Vân Lịch té ngã xuống đất, yếu ớt nói:
– Chúng ta bị thương rất nặng, cần đi vào Phi Dương đại lục điều dưỡng thương thế.
Diễn kỹ này quá lộ.
– Thật muốn đi?
Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, hiện ra mỉm cười ý vị thâm trường hỏi lại.
La Mục và Vân Lịch thấy thế, nhất thời dâng lên một tia không ổn, vội vàng từ dưới đất đứng lên, chân thành nói:
– Không có việc gì, còn có thể tái chiến!
– Đi thôi.
Vân Phi Dương cười nói.
Sau đó, mọi người lần nữa lên đường.
– Đồ nhi.
Tứ Hải Kiếm Đế nghiêm nghị nói:
– Khu vực tiếp theo phi thường khủng bố.
– Nó thế nào?
Vân Phi Dương hỏi lại.
Tứ Hải Kiếm Đế nhớ lại chuyện cũ, nói:
– Lần trước đến đây, chúng ta còn sống hơn ba ngàn võ giả, chết ở đó, chí ít hai ngàn!
– Nhiều như vậy?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Thần sắc đám người Long Chấn Vũ bắt đầu ngưng trọng.
Đi qua Thông Thiên Kiều, sơn lâm, thảo nguyên bây giờ là thạch lộ, gần sáu ngàn võ giả, may mắn còn sống chỉ khoảng bốn ngàn hai, hao tổn một phần ba.
Nhưng.
Vẫn không thể dập tắt ham muốn của mọi người, vô số cường giả càng nhiệt tình tiến vào chỗ càng sâu hơn, dù sao Ngân giản đã xuất hiện, Kim Giản chắc không còn xa!
Khu vực thứ năm.
Là một mảnh đất băng hàn đầy trời tuyết lớn, rất nhiều võ giả giẫm lên tầng băng thật dày, vận chuyển linh khí xua đuổi hàn khí nhập thể.
Bọn người Vân Phi Dương theo phía sau, đi khoảng nửa canh giờ vẫn chưa cảm thấy có gì khác biệt.
– Không có nguy hiểm?
La Mục hỏi.
Tứ Hải Kiếm Đế chân thành nhắc nhở:
– Không được khinh thường.
“Vù vù!”
Vừa dứt lời, hoa tuyết đang rơi đột nhiên đứng im khiến cho bầu không khí lộ vẻ quỷ dị.
– Sao thế?
Rất nhiều võ giả ngẩng đầu nhìn lên, trong con ngươi lóe ra vẻ mờ mịt.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Băng Vũ đến, mọi người cẩn thận!
Băng Vũ?
Đột nhiên, hoa tuyết đứng im hóa thành từng khối băng sắc bén trong suốt, đánh xuống như mưa.
Mỗi khối băng đều mang theo ngàn trọng lực kình!
“Xoát xoát!”
Bọn người Vân Phi Dương lúc này không do dự, nhao nhao phóng thích thuần linh lực hình thành kết giới phòng ngự quanh thân.
“Rầm rầm rầm!”
Từng khối băng sắc bén như đạn pháo đánh vào kết giới mọi người.
Nếu như chỉ một hai khối.
Tất cả người ở đây đều có thể nhẹ nhõm hóa giải, nhưng bầu trời không ngừng có hoa tuyết bay xuống, trong nháy mắt hóa thành khối băng, có thể nói vô cùng vô tận!
“A!”
Kết giới phòng ngự của một Vũ Vương đỉnh phong bị mấy chục lần oanh tạc cuối cùng vỡ nát, thân thể bị các khối băng đâm thành tổ ong vò vẽ, chết thảm tại bên trong băng tuyết.
Bất kỳ phòng ngự gì cũng không chịu được oanh tạc không gián đoạn như vậy, dù cho cục đá cứng cỡ nào cũng sẽ bị nước dần thẩm thấu.
“A a a!”
Rất nhanh, lại có ba cường giả Vương cấp vẫn lạc dưới Băng Vũ, chết cực thảm.
– Vây quanh ta!
Vân Phi Dương quát to.
Tuy các khối băng không sinh ra thương tổn mang tính thực chất đối với hắn, nhưng thời gian càng lâu, một ngàn trọng rồi lại một ngàn trọng lực kình nện xuống cũng không chịu nổi.
“Xoát!”
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế nhao nhao tụm lại một chỗ.
Vân Phi Dương ngưng tụ thuần linh lực cuồng bạo huy quyền, hướng lên khoảng không đập tới.
“Bành bành bành —— “
Mưa băng vũ nhất thời bị đánh nát.
La Mục và Vân Lịch thấy thế, cũng chút do dự, tiếp đó xuất thủ, đánh nát kia lít nha lít nhít khối băng trước mặt.
Chỗ khác.
Rất nhiều võ giả cũng tụ lại thành một đoàn.
Bọn họ dùng thuần Linh lực để oanh tạc các khối băng cự ly xa.
Như thế cũng chỉ tạm thời tránh bị oanh tạc.
Băng Vũ tiếp tục rơi xuống, không có dấu hiệu dừng lại. Thậm chí, hoa tuyết trên không càng lúc càng lớn, cường độ của các khối băng cũng dần đề cao.
Bất quá.
Vẫn có thời gian nhất định.
Rất nhiều cường giả rải rác khắp nơi khi vừa oanh kích, mượn nhờ thân pháp linh xảo tránh khỏi Băng Vũ tập kích.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Băng Vũ này sợ rằng sẽ tiếp tục một ngày một đêm!
– Không phải chứ?
Bọn người La Mục sụp đổ.
Đối mặt Băng Vũ oanh tạc, chống đỡ mấy canh giờ đã đến cực hạn, nếu như chống đỡ một ngày một đêm, chắc chết hết quá.
– Mọi ngươi tương trợ.
Vân Phi Dương nói:
– Ta bố trí trận pháp.
“Xoát.”
Nói rồi khẽ động linh niệm nhất động, ngón tay ngưng tụ lưu quang, bắt đầu khắc hoạ mặt tuyết. Rất nhanh, một đại trận phòng ngự lấp lóe lưu quang xuất hiện, bao phủ mọi người vào trong.
Vân Phi Dương đi vào trước, hai tay dán lên mép trận nói:
– Mỗi người một điểm, rót linh niệm vào bên trong, gia trì trận pháp!
– Ok!
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế mỗi người lựa chọn một vị trí, hai tay đặt lên phía trên, rót linh niệm vào.
“Ong ong!”
Trận pháp được gia trì, phòng ngự điên cuồng đề cao, Băng Vũ từ trên trời giáng xuống lần lượt đánh vào vầng sáng, nhưng thủy chung khó có thể phá vỡ.
Mà.
Mười cường giả Thánh cấp trở lên liên hợp gia trì, tiếp nhận oanh tạc rất cân đối, so với việc mù quáng vận dụng thuần linh lực oanh kích thì càng tiết kiệm linh lực hơn.
Quả nhiên như Tứ Hải Kiếm Đế nói.
Băng Vũ sắc bén tiếp tục thêm mười hai canh giờ nữa mới dừng.
Bọn người Vân Phi Dương dựa vào trận pháp có thể chịu đựng được, mà lại rất ít tiêu hao thuần linh lực trong thân.
– Thật là.
Mọi người đi ra, từ trong trận pháp vẻ mặt nghiêm túc, bởi vì trên mặt tuyết có rất nhiều thi thể, tất cả đều bị xuyên thấu thân thể mà chết.