Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 657
La Mục và Vân Lịch cứ nghĩ bên mình nhiều người, quần ẩu một người chim, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Nhưng.
Không nghĩ đến.
Đối phương gọi hội đến mấy trăm tên, thực lực từng tên đều là Thánh cấp, còn nhiều hơn đám cường giả nhân loại bên mình đi vào Đảo Thần Cấm nữa.
“Phốc.”
“Phốc.”
Mấy trăm Dực Nhân treo giữa không trung bộc phát khí tức Thánh cấp khiến cho sắc mặt vô số cường giả đại biến.
Đương nhiên.
Càng buồn bực hơn là.
Từ khi có Đảo Thần Cấm đến nay, rất nhiều người sống sót đi ra chưa bao giờ nói qua sinh vật có cánh cũng chưa từng nghe qua nói có quy định gì cả.
Cái kia là lúc trước.
Lần này Vân Phi Dương tới.
Tên này lòng tham không đáy, dựa vào Phi Dương đại lục thu gần trăm loại cấm thuật, sau cùng kinh động Thần Vệ Dực Tộc vì trái với quy định.
Cái gọi là quy định.
Chính là võ giả tiến vào Đảo Thần Cấm, chỉ cho mang cấm thuật trên người, không được thu nhập vào không gian nào khác.
Vốn trên đảo có cấm chế nào đó.
Không gian của nhân loại võ giả đều bị phong ấn, không cách nào câu thông, hết lần này tới lần khác Vân Phi Dương có Phi Dương đại lục, hệ thống khác biệt với không gian giới chỉ, cho nên tạo ra một lỗ thủng.
– Người đâu.
Tên Dực Tộc Thần Vệ kia thản nhiên ra lệnh:
– Bắt người này lại, nếu dám phản kháng, giết bất luận tội!
“Xoát xoát.”
Mấy chục Dực Nhân rơi xuống.
Tứ Hải Kiếm Đế đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, La Mục và Vân Lịch đang né một bên cũng bộc phát tu vi.
Mẹ kiếp.
Nhiều người thì trâu bò à?
Bố đây đéo sợ cha con thằng nào nhé!
– Sư tôn.
Vân Phi Dương đi về phía trước một bước, nói:
– Không được xúc động.
– Ta nhận phạt.
Mấy trăm Thánh cấp Dực Nhân.
Tên này có cuồng cũng hiểu, coi như tập hợp tất cả cường giả nhân loại bên này cũng không thể chống lại.
Huống chi.
Những nhân loại võ giả đến đây chắc chắn không vì mình mà đối nghịch với Dực Nhân cường đại.
– Chúng ta đi thôi.
– Đúng đúng, nhanh tiến về khu vực tiếp theo, xem có thể tìm được Kim Giản hay không.
Rất nhiều cường giả bước nhanh chuồn đi, phảng phất như sợ vạ lây đến mình.
– Đ*t mẹ.
La Mục tức miệng mắng to:
– Một đám không biết xấu hổ, cũng không nghĩ một chút, không có Phi Dương ca, bọn họ rất có thể đã chết trong đầm lầy rồi!
Tứ Hải Kiếm Đế lắc đầu.
Số lượng Dực Nhân quá nhiều, thực lực quá mạnh, Vân Phi Dương cũng không có phản kháng, lựa chọn nhận thua, sau đó bị hai tên Dực Nhân dẫn đi.
– Còn có hai người kia.
Dực Nhân Thần Vệ chỉ La Mục và Vân Lịch.
– Cùng nhau mang đi, vừa rồi quá phách lối.
– Mẹ nó.
La Mục và Vân Lịch né tránh rất xa trực tiếp ngã từ tảng đá xuống đất, sụp đổ nói:
– Sớm biết đã không trang bức rồi.
Ba người Vân Phi Dương bị Dực Nhân trói bay đến đường cuối đường đá, đứng một trước thạch thai phủ đầy rêu.
– Nhân loại.
Dực Nhân Thần Vệ nói:
– Đi vào đi, nếu như có thể chống nổi hai canh giờ, các ngươi sẽ vô tội và được phóng thích.
Còn có thể vô tội phóng thích?
Vân Phi Dương cười cười, dậm chân đi trên cầu thang đá, vừa đi vào phảng phất như dung nhập vào một trận pháp nào đó.
“Xoát xoát.”
La Mục và Vân Lịch cũng theo vào.
– Hình như chúng ta bị giam trong một lồng giam.
Vân Phi Dương phóng thích linh niệm, phát hiện cầu thang đá rộng mấy chục trượng, tứ phía đều có trận pháp, hẳn là không gian phong bế.
“Hô.”
Đột nhiên, một người đá dần dần đi ra từ trong không gian, thể trạng khoảng ba trượng, quanh thân tràn ngập khí tức bạo tạc.
– Rất mạnh.
Vân Phi Dương nói:
– Có thể so với Vũ Thánh đỉnh phong.
– Không phải chứ?
La Mục và Vân Lịch choáng sợ.
Thực lực bọn hắn chỉ có Vũ Thánh sơ kỳ, đối mặt người đá đỉnh phong, khẳng định sẽ bị ngược rất thảm, làm sao có thể chống nổi hai canh giờ.
Nhưng.
Để bọn hắn càng sụp đổ là.
Sau khi người đá xuất hiện, không gian lần nữa chấn động, lại có thêm một tên người đá xuất hiện.
– Mẹ ơi!
La Mục mắng to:
– Muốn chúng ta chết đây mà!
Hai tên thạch nhân xuất hiện.
Ngoại giới.
Rất nhiều võ giả chạy theo tới đây.
Bọn họ có thể thấy rõ hết thảy bên trong, khi thấy người đá thì không khỏi hít một hơi lãnh khí.
– Đây là…Bát phẩm cao cấp thạch nhân!
– Không phải chứ?
Rất nhiều người trừng to hai mắt.
Bát phẩm cao cấp.
Không phải tương đương với Thánh cấp đỉnh phong à!
Mà.
Còn không phải một tên, mà là hai tên!
– Nhân loại đến Đảo Thần Cấm!
Trước thạch thai, Dực Nhân Thần Vệ lên tiếng:
– Ba người bên trong có một tên làm trái quy định, hai tên xem thường Thần Vệ, nên chúng sẽ chịu người đá khảo nghiệm hai canh giờ trong đó, sống sót thì sẽ được vô tội phóng thích.
– Xong, xong.
Có người nói:
– Phi Dương Thánh Đế và hai Vũ Thánh kia phải chết ở bên trong a.
Nếu như là một thạch nhân.
Bọn họ còn nghĩ rằng, lấy thực lực Thánh Đế của Vân Phi Dương phối hợp thêm hai Vũ Thánh sơ kỳ, có thể vượt qua, nhưng, đối mặt hai thạch nhân, tuyệt không hi vọng.
– Đồ nhi.
Ánh mắt Tứ Hải Kiếm Đế lấp lóe vẻ phẫn nộ, muốn xông tới.
– Lão gia hỏa.
Mẫu Đơn và Hỏa Linh Thánh Quân vội vàng kéo hắn lại, nói:
– Đồ đệ ngươi không phải vừa nói qua, ngươi không thể xúc động sao?
Không xúc động?
Đồ nhi ta sắp đái ra máu bên trong rồi kia kìa.
Chẳng lẽ ta phải muốn ngồi xuống, rót chén trà ra uống nhìn hắn chết?
Tứ Hải Kiếm Đế đè ép lửa giận, nói:
– Thần vệ, lão phu có thể thay đồ nhi chịu phạt không?
Vân Phi Dương bên trong nghe như thế, nhất thời cảm động không thôi.
– Không thể.
Dực Nhân Thần Vệ thản nhiên đáp.
– Đáng giận.
Tứ Hải Kiếm Đế nắm quyền.
Nếu như không phải hai nàng Mẫu Đơn và Hỏa Linh Thánh Quân một mực lôi kéo, chỉ sợ hắn sớm đã tiến lên.
– Sư tôn, Vân Phi Dương muốn chết.
Vô Danh đứng trong đám người, khóe miệng hiện ra mỉm cười âm u.
Tư Không Minh cười lạnh nói:
– Vi sư vốn muốn tìm cơ hội xử lý hắn, hiện tại đã không cần.
– Đáng tiếc.
Vô Danh căm hận nói:
– Không tự tay giết được tên này.
Tư Không Minh nói:
– Nhìn hắn bị Thạch nhân giết chết cũng là một việc sự việc.
Vô Danh cười rộ lên.
– Vân Phi Dương…
Tư Không Minh âm thầm cười lạnh.
– Ngươi chết đi mới để đồ tâm ma của nhi ta biến mất, mới có thể bước vào cảnh giới cao hơn.
Hắn thủy chung cho rằng.
Thời điểm thi đấu thiên tài, Vân Phi Dương độc ác chà đạp đồ nhi mình, làm hắn sinh ra tâm ma vung đi không được, ảnh hưởng đến tốc độ tấn cấp của hắn.
Trên thực tế.
Vô Danh cũng không có tâm ma.
Nhiều lắm là cừu hận rất sâu đối với Vân Phi Dương mà thôi.
Hắn sở dĩ tấn cấp chậm chạp, thứ nhất là vì thương tổn quá nặng, thứ hai là thần thông Lôi Thần trong thân thể bị thu lấy.
Mất đi thần thông.
Chẳng khác nào mất đi y bát của Thần.
Nói trắng ra, nói đến thiên phú của Vô Danh bây giờ thì chỉ thuộc về nhị lưu, hoàn toàn không thể đánh đồng cùng thiên tài đứng đầu như đám Long Chấn Vũ.
Tư Không Minh cũng không biết những chuyện này.
Cho nên hắn nghĩ đồ nhi mình có tâm ma, phương pháp tốt nhất loại trừ tâm ma cũng là Vân Phi Dương chết!